Chương 2 - Mảnh Ký Ức Đã Mất

Từng có một đối tác chỉ chạm nhẹ vào cô, hôm sau, bàn tay đó đã bị đặt trên bàn làm việc của anh.

Tạ Chi Ngữ tức đến run người:

“Anh tôi bây giờ mất trí nhớ rồi! Cô ta không phải tiểu thư, cũng không còn là người anh ấy thích nữa! Mấy người còn sợ cái gì?!”

Cô ta chỉ vào nhóm vệ sĩ:

“Không bắt cô ta, tôi cho mấy người nghỉ việc hết!”

Các vệ sĩ vẫn lưỡng lự.

Đúng lúc đó, cửa thư phòng đột ngột mở ra —

Tạ Chấp Dã nhíu mày:

“Đang ồn ào gì vậy?”

Tạ Chi Ngữ lập tức nở nụ cười nịnh nọt:

“Anh ơi, Tạ Tranh Tranh làm việc không tốt, em muốn phạt cô ta vào kho lạnh, nhưng đám vệ sĩ không chịu nghe lời em.”

Tạ Chấp Dã lạnh lùng liếc qua nhóm vệ sĩ, giọng nói băng giá:

“Cô ta cho mấy người bao nhiêu lợi ích mà đến cả lời của chủ nhân cũng không nghe?”

Anh quay sang nhìn Tạ Tranh Tranh, ánh mắt đầy chán ghét:

“Lôi cô ta đi. Đừng để chướng mắt nữa.”

Dứt lời, “Rầm!” — cánh cửa đóng sầm lại.

Có được lệnh của Tạ Chấp Dã, các vệ sĩ không còn e dè.

Tạ Tranh Tranh nhắm mắt lại, để mặc họ kéo mình đi.

Từ nhỏ cô đã rất sợ lạnh. Vì vậy, Tạ Chấp Dã luôn giữ biệt thự ấm áp như mùa xuân quanh năm.

Ban đêm tay chân cô hay lạnh, anh thậm chí từng không ngại thân phận mà ôm lấy chân cô áp lên ngực để sưởi ấm.

Vậy mà giờ đây, chính anh lại ra lệnh đưa cô vào nơi lạnh lẽo đó để trừng phạt.

Cái lạnh cắt da khiến cô co mình lại ở góc tường, ý thức dần dần mơ hồ.

Không sao, cố chịu thêm một chút.

Rất nhanh thôi, cô sẽ có thể rời khỏi nơi này.

Rất nhanh nữa, cô sẽ lại được làm chính mình — Tạ Tranh Tranh, chứ không phải tài sản riêng của Tạ Chấp Dã.

Ngay lúc cô gần như ngất đi, dường như nghe thấy ai đó gào lên điên cuồng gọi tên cô:

“Tranh Tranh!!”

Một bóng người lao vào kho lạnh, run rẩy ôm chặt lấy cô.

Khi cô mở mắt lần nữa, trước mắt là ánh sáng chói lòa của bệnh viện.

“Tranh Tranh, em thấy sao rồi? Còn chỗ nào khó chịu không?”

Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai.

Tiếp đó, một gương mặt dịu dàng như ngọc hiện ra trước mắt cô.

Tống Thời Lễ đang ngồi bên giường bệnh, trong mắt đầy tơ máu — có vẻ như đã canh bên cô suốt một thời gian dài.

“…Anh Thời?”

Ký ức trước lúc hôn mê dần dần trở lại, Tạ Tranh Tranh cố gắng chống người ngồi dậy:

“Là anh cứu em sao?”

Tống Thời Lễ gật đầu, giọng nói vẫn còn hoảng hốt:

“Anh gọi điện cho em mãi không được, chạy tới nhà họ Tạ mới biết em bị nhốt trong kho lạnh…”

Anh còn chưa nói hết, thì màn hình TV trong phòng bệnh bỗng bật lên một bản tin —

“Tập đoàn Tạ thị và tập đoàn Nguyễn thị chính thức công bố liên hôn hôm nay, anh Tạ Chấp Dã và cô Nguyễn Vi Lan sẽ tổ chức hôn lễ vào tháng sau…”

Trên màn hình, Tạ Chấp Dã mặc vest chỉnh tề, vẻ mặt lạnh lùng, còn Nguyễn Vi Lan khoác tay anh, nụ cười rạng rỡ.

Trai tài gái sắc, xứng đôi vừa lứa.

Tống Thời Lễ lập tức cầm điều khiển tắt TV.

Căn phòng lặng đi trong giây lát.

Một lúc sau, anh hít sâu một hơi, nhìn Tạ Tranh Tranh:

“Tranh Tranh, gần đây xảy ra chuyện gì, anh đều biết cả.”

“Trước đây em không chạy được, nhưng bây giờ… Tạ Chấp Dã đã mất trí nhớ rồi.”

Giọng anh nhẹ nhàng nhưng kiên định:

“Anh đưa em rời khỏi đây, được không?”

Tạ Tranh Tranh cúi mắt xuống:

“Cảm ơn anh Thời. Em đã chuẩn bị xong hồ sơ để làm thủ tục xuất cảnh rồi.”

“Nhà họ Tạ ba đời làm chính trị, anh ấy không thể ra nước ngoài. Chỉ cần em đi, anh ấy sẽ không bao giờ gặp lại em được.”

Ánh mắt Tống Thời Lễ ánh lên tia vui mừng, anh vô thức nắm lấy tay cô:

“Tốt quá rồi! Anh sẽ đi cùng em làm thủ tục!”

Cô hơi cứng người, âm thầm rút tay lại.

Lúc này anh mới nhận ra sự lỡ lời, vội vàng xin lỗi:

“Xin lỗi, anh chỉ là… quá vui mừng.”

Anh dừng lại, ánh mắt chân thành dịu dàng:

“Nhưng anh mong em có thể hiểu được lòng anh.”

“Bấy lâu nay… thật ra em cũng cảm nhận được, đúng không?”

Tạ Tranh Tranh im lặng, không trả lời.

Tất nhiên là cô biết.

Từ ngày đầu tiên bị Tạ Chấp Dã cưỡng ép giữ lại bên mình, Tống Thời Lễ đã luôn âm thầm giúp đỡ cô.

Anh từng nhiều lần đề nghị đưa cô trốn đi, nhưng cô hiểu rõ hơn ai hết thủ đoạn của Tạ Chấp Dã.

Cô đã từng bỏ trốn cả chục lần, không lần nào thành công. Lần chạy lâu nhất, cũng chỉ kéo dài chưa đến mười phút.

Từng có người đàn ông chỉ vì bắt chuyện với cô ở quán bar, hôm sau đã hoàn toàn biến mất khỏi thành phố.

Thế lực của Tạ Chấp Dã bao phủ khắp nơi, cô không thể trốn, càng không dám kéo anh Thời vào cuộc.

Vì vậy, cô chưa từng đáp lại tình cảm của anh.

Cô nhắm mắt lại, đầu ngón tay khẽ run:

“Anh Thời, em…”

Anh dường như đoán được cô định nói gì, vội vàng ngắt lời:

“Anh không bắt em phải đáp lại bây giờ!”

“Anh chỉ muốn nói với em một điều…”

Anh hít một hơi sâu, giọng nói dịu dàng mà kiên định:

“Chỉ cần em rời khỏi nơi này, em sẽ được sống cuộc đời của chính mình.”

“Làm công việc em yêu thích, đến những nơi em muốn đến, và… yêu một người khiến tim em rung động.”

Anh khẽ cười, trong đáy mắt ánh lên một chút chua xót:

“Dù người đó không phải là anh… anh vẫn sẽ thật lòng chúc phúc cho em.”

“Anh chỉ hy vọng em có thể trở lại với cuộc sống bình thường, đừng để quãng thời gian một năm qua ảnh hưởng đến cả đời em.”

Tạ Tranh Tranh hơi sững người, hốc mắt bất giác đỏ lên.

Một lúc sau, cô khẽ nói:

“Cảm ơn anh.”

“Sau khi rời khỏi đây, em sẽ bắt đầu lại một cuộc sống bình yên.”

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng rực rỡ chiếu vào, giọng nhẹ nhàng:

“Du lịch, làm việc, rồi… yêu đương.”