Chương 7 - Mảnh Giấy Từ Cõi Chết

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Tuế Tuế là loại người gì — giả tạo, tâm cơ, đầy mưu mô thủ đoạn!

Thứ gọi là ‘bằng chứng’ mà cô ấy để lại, chắc chắn là giả hết, chỉ để hãm hại Hy Hy!

Anh tỉnh lại đi!”

Cố Thời Khiên sững người.

Rồi cười.

Tiếng cười đầy chua chát và mỉa mai.

Từng chữ, từng lời bật ra như dao cứa:

“Trước đây anh cũng nghi ngờ chị Vị Ương như thế… anh còn nhớ không?”

Anh trai tôi chết lặng.

“Ngay cả lúc chị ấy chết… anh cũng thế, đúng không?”

“Tôi đã xem livestream rồi.”

Giọng Cố Thời Khiên lạnh tanh:

“Ngay tại hiện trường, các người cũng chửi chị ấy, nghi ngờ chị ấy, nói chị ấy bịa chuyện, nói chị ấy chỉ biết diễn kịch.

Vậy mà kết quả thì sao?

Cuối cùng, chị ấy thật sự chết rồi.

Rồi các người mới bắt đầu hối hận.”

Hơi thở của anh trai rối loạn, hồi lâu mới nghẹn ngào thốt ra:

“Phải… là lỗi của anh. Tất cả… đều là lỗi của anh.

Đợi xử lý xong chuyện này, anh sẽ từ chức… Anh sẽ đến nghĩa trang canh mộ Vị Ương, bên cô ấy cả đời…”

Lời vừa dứt, ngoài cửa bệnh viện đột ngột vang lên tiếng bước chân gấp gáp.

Một nhóm cảnh sát đẩy cửa xông vào, ánh mắt lạnh băng, tay cầm lệnh bắt và túi bằng chứng.

Viên cảnh sát hình sự dẫn đầu đối diện ánh mắt ngỡ ngàng của anh trai tôi, lạnh lùng nói:

“Dựa theo lời khai của hung thủ và chứng cứ chúng tôi thu thập được —

Cố Hy Hy bị tình nghi giết hại Hà Tuế Tuế và lên kế hoạch bắt cóc Cố Vị Ương.

Chúng tôi đến để thi hành lệnh bắt khẩn cấp.”

Anh ta ngừng lại một nhịp, rồi lạnh lẽo nói tiếp:

“Đội trưởng Cố, chúng tôi biết anh thiên vị, biết anh mù quáng… nhưng lần này — xin đừng bao che cho tội phạm.”

Khi cảnh sát còng tay Cố Hy Hy, cô ta vẫn cố cãi chày cãi cối:

“Không phải tôi! Tôi không làm gì cả!!”

Cảnh sát lạnh lùng đưa ra bằng chứng:

“Chúng tôi đã tìm thấy toàn bộ tin nhắn cô gửi cho Lưu Cường trong điện thoại của hắn.

Sau khi hắn ra tù, cô đã trả tiền thuê hắn hành hung Cố Vị Ương, cùng cô diễn trò để vu oan cho cô ấy.

Lần này cũng vậy — cô thuê Lưu Cường dàn cảnh bắt cóc cả cô lẫn Cố Vị Ương,

nhưng không ngờ lại đụng trúng Đồ Tể.”

“Về cái chết của Hà Tuế Tuế, chúng tôi cũng đã có kết luận pháp y. Trên thi thể của cô ấy có dấu vết máu của Lưu Cường.”

Cố Hy Hy ngẩng phắt đầu, mặt trắng bệch:

“Không! Không phải tôi giết Tuế Tuế! Tôi chỉ… chỉ định hù dọa cô ta thôi! Tôi không muốn giết người! Là Lưu Cường… là hắn ta chơi quá đà…

Là hắn tự xử lý xác như thế! Tôi không biết gì hết!”

Câu nói ấy khiến mọi người đều hiểu ra toàn bộ sự thật.

Cố Thời Khiên lao đến, tát mạnh một cái như trời giáng vào mặt cô ta:

“Đồ khốn nạn! Cô đã giết vợ tôi, hại chết chị tôi!

Tôi sẽ giết cô!!”

Anh ta bị cảnh sát giữ chặt, lôi ra ngoài.

Anh trai tôi run rẩy bước lên, ánh mắt đầy căm phẫn:

“Những thứ này… thật sự là mày làm ra?!

Chúng tao đã tin mày, bảo vệ mày… vậy mà tất cả đều là lừa dối?!

Vị Ương chết rồi… mày cũng đừng mong sống yên!”

Nói rồi, anh ta siết chặt cổ Cố Hy Hy, không kiềm được cơn điên giận.

Mẹ tôi khóc không thành tiếng, vừa đấm ngực vừa rít lên:

“Con súc sinh này!

Nhà họ Cố sao lại sinh ra thứ như mày?!

Chính mày hại chết con bé…

Nó mới là đứa chúng ta nên yêu thương nhất…”

Cố Hy Hy gào thét giãy giụa, nhưng nhanh chóng bị cảnh sát khống chế.

Cô ta gào lên như phát điên:

“Các người lúc nào cũng thiên vị! Ai bảo các người nhất quyết phải đi tìm đứa con ruột làm gì, tìm về rồi để nó cướp hết mọi thứ lẽ ra là của tôi! Tôi chỉ là muốn lấy lại những gì thuộc về mình thôi!”

Anh tôi giận dữ hét lớn: “Những thứ đó vốn dĩ là của Vị Ương!”

Cảnh sát lạnh lùng ra lệnh: “Dẫn đi.”

Khi bị kéo đi, cô ta vẫn còn điên cuồng gào lên: “Tôi không cam tâm! Rõ ràng nó đã chết rồi mà! Tôi suýt nữa đã giành lại được tất cả những gì thuộc về tôi rồi!!”

Gia đình hoàn toàn rối loạn.

Mẹ vì quá đau lòng mà phải nhập viện. Anh tôi từ chức, ngày nào cũng ngồi thất thần trước cửa phòng bệnh.

Chỉ có em trai là càng ngày càng tỉnh táo.

Cậu ấy suốt ngày lật lại đống đồ Hà Tuế Tuế để lại, tra cứu tài liệu.

Cho đến một ngày, cậu ấy đột nhiên lao vào nhà, ánh mắt sáng rực: “Em biết rồi! Mẩu giấy trong tay Hà Tuế Tuế – câu đó không phải là lời tuyệt mệnh!”

Anh tôi nhíu mày: “Ý em là gì?”

Cậu em đặt bản sao nhàu nát của mẩu giấy lên bàn: “Cô ấy viết ‘Đừng sợ, chúng ta chỉ là đã trở về nhà.’

Em đã điều tra rồi, đúng hôm chúng ta chết, bầu trời xuất hiện hiện tượng nhiễu từ trường.

Có thể… họ vốn dĩ không thuộc về thế giới này!

Chị Vị Ương và Hà Tuế Tuế… có lẽ đã quay trở lại thế giới của họ!

Và giờ em đã tìm ra cách, chúng ta có thể đến tìm họ!”

Tôi tỉnh dậy khi ánh nắng xuyên qua rèm trắng rơi xuống giường.

Hà Tuế Tuế ngồi cạnh, đang gọt táo, nhẹ nhàng hỏi: “Lại gặp ác mộng à? Bác sĩ nói đó là di chứng sau tai nạn xe, một thời gian nữa sẽ ổn thôi.”

Tôi mỉm cười: “Chỉ là mơ mơ hồ hồ thấy ai đó đang gọi tên mình, bảo là mẹ, là anh, là em trai gì đó.

Kỳ lạ thật, tôi rõ ràng là trẻ mồ côi, sao lại mơ thấy những chuyện như vậy chứ.”

Hà Tuế Tuế nhún vai cười: “Tôi lúc mới tỉnh sau tai nạn cũng mơ thấy có gã đàn ông lạ mặt gọi mình là ‘vợ’, sợ chết đi được.”

Tôi nhận lấy quả táo, cắn một miếng, vị ngọt khiến tôi khẽ nhắm mắt lại.

Tôi chỉ nhớ, hôm đó là sinh nhật tôi, tôi và bạn thân đi chơi, trên đường về thì xảy ra tai nạn xe và rơi vào hôn mê.

Mãi đến mấy hôm trước mới tỉnh lại.

Hà Tuế Tuế cười nói: “Bác sĩ còn bảo, với tai nạn nghiêm trọng như vậy mà bọn mình không có vết thương nào rõ rệt, chỉ hôn mê vài ngày — đúng là kỳ tích.”

Tôi thở dài: “Ừ, kỳ tích thật đấy.”

Sau khi khỏe lại, chúng tôi xuất viện.

Trước tai nạn, tôi và Hà Tuế Tuế đều đã nghỉ việc. Lần này, chúng tôi quyết định đến một thành phố ven biển, mở một phòng khám nhỏ.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)