Chương 5 - Mảnh Giấy Từ Cõi Chết
“Rút lui ngay!! Hắn có bom trong tay!!”
Tiếng la hét, tiếng khóc, tiếng kêu hoảng loạn vang lên khắp nơi, hòa lẫn tiếng cười sắc lạnh của kẻ giết người.
“Tất cả chết chung với tao đi!”
Ngay giây tiếp theo, mọi người bàng hoàng chứng kiến—Một bóng người mảnh khảnh từ góc phòng lảo đảo lao ra.
Tôi lao đến, dùng toàn bộ sức lực đè quả bom xuống người hắn, ghì chặt lấy nó trong vòng tay, không để hắn ném đi.
Bom rung lên giữa chúng tôi, âm thanh như dao cắt xuyên tim.
Rồi—Một tiếng nổ long trời.
Bóng tối.Hơi nóng.Đau đớn.
Kính vỡ tung tóe. Mảnh gỗ bắn khắp nơi. Tai tôi như bị xé toạc.
Trong cơn đau bỏng rát đó, có một đôi tay dịu dàng ôm lấy tôi.Là… Tuế Tuế.
Giọng cô ấy nhẹ như gió, nhưng vang lên rõ ràng bên tai tôi:
“Vị Ương, đừng sợ… mình về nhà thôi.”
Tôi nghẹn ngào, cố gắng siết chặt tay cô ấy.
“Tuế Tuế…”
“Mình nhớ cậu nhiều lắm…”
Kho chứa nổ tung, chìm trong biển lửa.
Đám cảnh sát lao đến ứng cứu, nhưng bị khói đen dày đặc ép phải lùi lại.
Có người khóc gào:“Đội trưởng Cố! Cố Vị Ương vẫn còn ở trong đó!!”
“Chính Vị Ương đã cứu chúng ta mà!!”
Câu nói ấy như một tiếng sét, đánh sững tất cả mọi người.
Anh trai tôi lập tức quay ngoắt đầu lại, giọng khàn đặc, chất vấn:
“Cậu nói linh tinh gì đấy?! Làm gì có chuyện đó là Vị Ương!”
Giọng anh run lên, gần như gào thét:
“Nó vì không muốn nhận lỗi nên đã bỏ trốn từ trước! Với cái tính ích kỷ của nó, sao có thể dám liều mạng chắn bom?! Không thể nào—Không thể nào!!”
Nhưng…Đôi mắt của đám cảnh sát mỗi lúc một đỏ hoe.
Ai nấy đều nhớ lại—Khoảnh khắc lúc đầu nhiệm vụ, khi cô ấy ngồi trong xe, lặng lẽ đến đau lòng.
Một cảnh sát rưng rưng, giọng nghẹn ngào:
“Đội trưởng… đến nước này rồi… đừng nói nữa. Vị Ương không phải người như vậy đâu.”
Cơ thể mẹ tôi lảo đảo, buông Cố Hy Hy đang khóc trong lòng ra, lảo đảo lao tới.
“Con bé… thật sự ở trong đó sao? Không… không thể nào… Nó sẽ không làm vậy đâu…”
Giọng bà run rẩy, như vẫn mong có ai phủ nhận điều đó.
Nhưng…
Không ai lên tiếng.
Chỉ có một đống đổ nát cháy đen vẫn đang bốc khói âm ỉ.
Cố Thời Ngôn tức giận mắng lớn, mặt đỏ bừng như sắp phát điên.
“Vớ vẩn! Cô ta cho các người bao nhiêu tiền hả? Mà lần nào các người cũng bịa chuyện giúp cô ta?”
“Đến cả công lao liệt sĩ cũng muốn cướp cho được à?”
“Tôi sẽ gọi điện ngay bây giờ! Để xem cô ta còn diễn được đến khi nào!”
Anh ta gọi rất nhiều lần. Mỗi lần đều không có ai bắt máy.
Bàn tay bắt đầu run. Giọng cũng thay đổi.
“Chắc chắn là cô ta chưa nhìn thấy… đúng rồi! Chỉ là sợ chúng ta mắng nên không dám nghe thôi!”
Mẹ tôi mấp máy môi, run rẩy lẩm bẩm:
“Đúng… đúng rồi… Con bé lúc nào cũng thế… sợ bị trách mắng, sợ bị chúng ta giận… nên mới không nghe máy…”
“Tìm được nó rồi, nhất định tôi sẽ mắng một trận cho nhớ đời… Nhớ rằng dù có chuyện gì… cũng phải bắt máy… đừng để chúng ta lo lắng thế này…”
Giọng bà càng lúc càng nhỏ, như đang tự an ủi bản thân, cũng như đang cố lẩn tránh điều gì đó.
Phó Lâm vẫn ôm chặt Cố Hy Hy, im lặng không nói gì.
Cố Hy Hy thì ôm đầu khóc gào, giọng xé tim gan:
“Đau quá… mẹ ơi… anh ơi… anh Lâm… em đau lắm… Mau đưa em đi bệnh viện đi…”
Phó Lâm thất thần nhìn về phía xa — nơi khói vẫn còn đang bốc lên từ đống đổ nát.
Rất lâu sau, anh mới khàn giọng mở miệng:
“Đưa… đưa Hy Hy đi bệnh viện trước đã… Biết đâu… biết đâu Vị Ương cũng đang ở đó… Biết đâu… chúng ta vẫn còn tìm được cô ấy…”
Thế là, chẳng ai trong số họ nhìn lại đống hoang tàn phía sau.
Họ rời đi trong ánh mắt đau đớn, tức giận của các cảnh sát.
Tại bệnh viện.
Cố Hy Hy được đưa vào phòng kiểm tra.
Anh trai, mẹ và Phó Lâm ngồi lặng thinh trong khu chờ cấp cứu.
Trên màn hình TV đang chiếu bản tin khẩn:
“Tại hiện trường vụ nổ hôm nay, một cô gái đã không màng nguy hiểm, lao vào kẻ tình nghi, ngăn chặn một thảm họa nghiêm trọng hơn.” “Tên cô ấy là — Cố Vị Ương.”
Giọng phóng viên trầm xuống, đầy thương xót.
Vô số nhân chứng xuất hiện trước ống kính, nước mắt tuôn rơi.
Thân nhân nạn nhân nghẹn ngào gọi cô là “ân nhân cứu mạng.”
Có người khóc không thành tiếng: “Cô ấy đã cứu mạng tôi. Cả đời này… tôi nợ Cố Vị Ương một mạng sống.”
Không khí trong phòng chờ như đông cứng lại.
Anh trai cúi gằm đầu, không dám ngẩng lên.
Mẹ thì nắm chặt điện thoại, môi run rẩy, nhiều lần muốn nói nhưng không thốt nên lời.
Bọn họ cứ thế thì thầm trong tuyệt vọng:
“Không thể nào… không thể nào là con bé đó được…”
“Nó sẽ không làm chuyện như thế… sao có thể…”
“Từ nhỏ đã bị hai kẻ khốn nạn đó nuôi dạy thành ích kỷ, giả dối… Làm gì có chuyện nó lại đi liều mình cứu người…”
Giọng của họ ngày càng nhỏ, như thể đang sợ chính sự thật.
Cho đến khi—
Điện thoại của Phó Lâm vang lên.
Anh ta như cái xác không hồn bắt máy.
Đầu dây bên kia, là giọng lạnh lùng của nhân viên pháp y: