Chương 8 - Mảnh Ghép Tương Lai
9
Ngay khi xuống máy bay, tôi đã mở livestream bằng tên thật, còn nhờ bạn làm marketing giúp mua lượt xem.
Nhìn số người trong phòng phát sóng tăng vọt, tôi cảm thấy số tiền này bỏ ra thật đáng.
Bình luận chạy nhanh đến mức choáng mắt:
【Không ngờ luôn, cú lật kèo kinh thiên động địa. Cô gái này mới là người bị hại, bị kẻ giả trầm cảm uy hiếp thì thôi, bạn trai lại còn là thằng ngu.】
【Tôi đã nói rồi, ai bị trầm cảm mà ngày nào cũng la hét đòi chết? Không ngờ cô ta chỉ là loại não toàn tình ái, còn khiến nữ chính mất việc. Đúng là cặp đôi ghê tởm.】
【Đúng thế, nữ chính là đồng nghiệp tôi, người rất tốt, chỉ vì hai kẻ này mà phải chuyển thành phố làm việc, quá thảm.】
Thấy tôi mở livestream, Tôn Uyển và Cố Ngự Cảnh đều biến sắc, vội vàng lấy điện thoại ra.
Nhìn bình luận toàn là lời chửi rủa, Tôn Uyển không kìm được, mắt đỏ rực, run rẩy đưa con dao ăn lên cổ.
Ánh nến hắt lên để lộ một vệt đỏ nhạt nơi cổ cô ta.
“Lý Triều Triều, cô cố ý! Cô muốn ép tôi chết!”
Tôn Uyển lảo đảo giữa gió, trông rất đáng thương:
“Anh Cố Ngự Cảnh, Lý Triều Triều không hề yêu anh. Cô ta bôi nhọ anh, hôm nay đến đây là để gài bẫy hại anh!
Chỉ có em… chỉ có em mới thật lòng với anh. Nếu anh không tin, em sẽ dùng cái chết để chứng minh!”
Trong mắt Tôn Uyển lóe lên sự hung ác.
Cô ta liếc nhìn Cố Ngự Cảnh rồi nhắm chặt mắt.
Cố Ngự Cảnh lập tức định lao lên.
Thế nhưng, tôi vẫn giữ nguyên nụ cười lạnh nơi khóe môi, khiến Cố Ngự Cảnh khựng lại hai giây.
Tôn Uyển, kẻ tỏ ra quyết tuyệt kia, trên cổ vẫn chỉ có một vết hằn đỏ, lưỡi dao chưa hề động qua.
Tôi sớm đã biết, những lần Tôn Uyển nói muốn tự sát đều là giả dối.
Nhưng vì quan tâm quá mức nên Cố Ngự Cảnh và gia đình anh ta luôn nghĩ tôi là kẻ máu lạnh.
Hôm nay, Cố Ngự Cảnh cuối cùng cũng tỉnh táo được một khoảnh khắc.
Vài giây sau, Tôn Uyển mở to đôi mắt đầy khó tin: Tại sao anh không ngăn em? Trước đây anh luôn lập tức…”
Chưa kịp nói hết câu, Cố Ngự Cảnh đã vung tay tát thẳng vào mặt cô ta.
“Hóa ra cô căn bản không dám chết! Cô luôn lừa tôi, đúng không?
Cô phá hỏng lễ cưới của tôi, phá cả công việc của tôi, ngay cả chuyện đi du học cũng là cô giở trò!”
Càng nói, gương mặt Cố Ngự Cảnh càng trở nên đáng sợ.
Tôn Uyển dường như chợt hiểu ra điều gì, vội vàng lắc đầu hoảng loạn:
“Không phải… không phải… em chỉ muốn chứng minh anh yêu em thôi!”
…
“Ahhh!” — Cố Ngự Cảnh gào lên, hoàn toàn mất kiểm soát.
Như một con thú bị dồn ép đến cùng cực, anh ta tung những cú đấm loạn xạ vào người Tôn Uyển.
“Tại sao? Tôn Uyển, tại sao cô phải làm thế?
Cả đời tôi bị cô làm loạn đến nát bét, ngày nào cũng sống trong thấp thỏm lo sợ… giờ cô lại nói với tôi rằng tất cả đều là lừa dối!”
Tôi tắt livestream, không thèm nhìn cảnh hai người lao vào nhau nữa.
Trong tôi chỉ còn lại cái lạnh buốt tận xương tủy, kèm theo sự tê liệt như thể linh hồn đã rời khỏi cơ thể.
Bấm gọi số báo cảnh sát xong, tôi dứt khoát quay lưng, rời khỏi nơi từng là chốn hẹn ước này.
10
Sau đêm đó, tôi cuối cùng cũng rửa sạch những tội danh vô căn cứ, không còn bị dân mạng hay người đời đem ra phán xét đạo đức.
Thậm chí, nhờ sự dứt khoát và tự tin trong buổi livestream hôm ấy, tôi còn được mọi người yêu thích, thu về không ít người hâm mộ.
Công việc thuận buồm xuôi gió, tôi liên tiếp giành được nhiều dự án.
Còn Cố Ngự Cảnh và Tôn Uyển thì sống vô cùng thê thảm.
Tối hôm đó, sau khi biết toàn bộ sự thật, Cố Ngự Cảnh hoàn toàn sụp đổ.
Anh ta từng vì Tôn Uyển mà bỏ việc du học, bỏ cả lễ cưới với tôi, chỉ vì một câu “Không ở bên tôi thì tôi sẽ chết” mà sẵn sàng buông bỏ công việc của mình.
Nhưng cuối cùng, anh mới phát hiện tất cả chỉ là sự kiểm soát và sự cố chấp bệnh hoạn của Tôn Uyển.
Không chịu nổi cú sốc, Cố Ngự Cảnh đã ra tay tàn độc, đến khi cảnh sát tới nơi thì Tôn Uyển đã hôn mê, gãy mấy chiếc xương.
Ban đầu, Cố Ngự Cảnh bị bắt giam, chuẩn bị ra tòa lĩnh án.
Không biết anh ta và cha mẹ cùng Tôn Uyển đã bàn bạc thế nào, mà cuối cùng anh lại được thả ra.
Chưa đầy hai ngày sau, tin tức hai người họ chuẩn bị kết hôn lan ra.
Tôi không bận tâm.
Cho đến một đêm nọ, khi tan ca muộn và đang trên đường về nhà, tôi nhìn thấy bóng dáng Cố Ngự Cảnh.
Anh ta gầy gò, râu ria xồm xoàm, trông như già đi cả chục tuổi.
“Lý Triều Triều, anh sai rồi… em có thể cho anh một cơ hội nữa không?”
Tôi khẽ thở dài, bình tĩnh đáp:
“Cố Ngự Cảnh, ngay từ lần đầu tiên anh bỏ tôi để chạy theo Tôn Uyển, chúng ta đã nên chia tay.
Những lần sau đó, là tôi không tin vào sự thật nên mới cho anh cơ hội, nhưng kết cục thì anh biết rồi đấy.
Anh vốn không hề yêu tôi, anh chỉ thích cảm giác làm ‘người cứu thế’.
Đừng kéo những người vô tội vào cái trò chơi bệnh hoạn giữa anh và Tôn Uyển nữa, được không?
Tôi thực sự chỉ muốn làm một người bình thường.”
Nhìn thấy người phụ nữ phía sau anh ta đang tiến lại gần, tôi lại cảm thấy may mắn khi nói thêm:
“Hơn nữa, đời này chắc anh và Tôn Uyển cũng khóa chặt với nhau rồi, phải không?
Đừng để ấn tượng cuối cùng của tôi về anh giống như anh đối với Tôn Uyển!”
Ánh mắt Cố Ngự Cảnh lóe lên, tấm lưng từng thẳng tắp giờ đã khom xuống.
Anh từ từ quay lưng, nắm tay Tôn Uyển đang tra hỏi mình, rời xa tôi.
Tôi nghĩ anh đã hiểu ẩn ý của tôi.
Ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng, tôi biết rằng — ngày mai tươi đẹp của riêng tôi, cuối cùng cũng đã đến.
— Hết —