Chương 4 - Mảnh Ghép Gia Đình Bí Ẩn

“Còn dây chuyền đá quý của mẹ đâu?”

Cô ta làm bộ đáng thương, nước mắt ngấn đầy viền mắt:

“Ba mẹ ơi, con cũng không biết sao lại thành ra thế này nữa. Hôm qua sau khi giúp chị thay đồ xong, váy là do chị ấy tự giữ.

“Còn dây chuyền đó… chị ấy còn không cho con chạm vào nữa kia mà…”

Vừa đếm thầm đến ba, Giang Tư Dục đã bước tới, vẻ mặt như tiếc nuối vì em gái không biết điều:

“Lị Lị, hôm qua anh đã bảo em rồi, đừng đem kim cương và dây chuyền của mẹ đi bán mà!”

Hắn lại lấy ra một tờ phiếu bán hàng.

Trên đó ghi rõ: mười viên kim cương xanh một sợi dây chuyền đá quý, do tôi bán cho tiệm kim hoàn với giá năm triệu.

Cuối phiếu không chỉ có dấu mộc của tiệm, mà còn có chữ ký tay của tôi.

“Chử Chử! Em hồ đồ quá rồi! Chúng tôi biết em đã chịu đủ khổ cực suốt ngần ấy năm bên ngoài, nhưng bây giờ em đã trở về nhà, ba mẹ và chúng tôi sẽ bù đắp tất cả cho em!”

“Dù có thế nào, em cũng không thể lấy trộm kim cương trong nhà đi bán được!”

“Huống chi còn là sợi dây chuyền mẹ đeo, đó là kỷ vật bà ngoại để lại, ý nghĩa rất quan trọng!”

“May mà sau đó anh đã lén mua lại được dây chuyền ấy.”

Nói rồi, hắn đưa sợi dây chuyền đá quý vào tay mẹ tôi.

Bà nhìn kỹ vài lần, sau khi thở phào nhẹ nhõm thì quay lại trừng mắt nhìn tôi đầy lạnh lùng.

Giờ thì “bằng chứng rành rành”, họ không thể nhịn thêm được nữa. Ánh mắt tràn đầy thất vọng và phẫn nộ, giọng nói cố nén xuống nhưng vẫn khiến tai ù lên:

“Giang Chử Chử, tại sao con lại làm như vậy hả!”

“Nếu con thiếu tiền thì cứ nói với ba mẹ một tiếng! Con có biết cái hành vi ăn cắp vặt này khiến ba mẹ mất mặt cỡ nào không hả! Đúng là chẳng ra thể thống gì!”

“Bây giờ lập tức cút về phòng mà tự kiểm điểm đi!”

m thanh giận dữ truyền đến tai mọi người, không ít người đã bật cười thành tiếng.

“Dù là tiểu thư thật đi nữa, nhưng lại chẳng có tí khí chất nào. Làm người ở đáy xã hội quen rồi, mặc long bào cũng chẳng ra dáng thái tử.”

“Đừng để cô ta mặc long bào, tôi còn sợ cô ta đem cả long bào đi bán ấy chứ.”

“Tặc tặc, đúng là gene cũng chẳng chống lại được môi trường.”

Nhị thúc – từ nãy giờ vẫn im lặng – cũng phá lên cười:

“Anh tôi mà sinh ra được đứa con ra hồn á?”

“Năm đó nếu không phải cha tôi thiên vị, thì Tập đoàn Giang thị cũng không đến nông nỗi này trong tay ảnh đâu.”

Ba tôi tức đến đỏ cả mặt, trừng mắt nhìn nhị thúc. Còn mẹ tôi thì bực bội liếc Giang Tư Dục một cái ra hiệu.

Giang Tư Dục khẽ nhếch môi, nụ cười đắc ý thoáng lướt qua rồi làm ra vẻ điềm tĩnh:

“Chử Chử, để anh đưa em về phòng nhé.”

Nói xong, hắn còn cúi người xin lỗi trước mặt mọi người với vẻ áy náy:

“Xin lỗi mọi người, em gái tôi mấy năm qua sống khổ bên ngoài, khi về nhà đã được chúng tôi đưa đi kiểm tra sức khỏe. Bác sĩ nói vấn đề tâm lý của em ấy khá nghiêm trọng.”

“Em ấy làm ra những chuyện này cũng là vì có nguyên nhân, tôi thay mặt em xin lỗi ba mẹ và mọi người ở đây.”

Không khí dịu đi thấy rõ, nhị thúc cũng hất cằm nói đầy tự hào:

“Tuy Tư Dục chỉ là con nuôi, nhưng khí chất và bản lĩnh chẳng kém con ruột đâu, phải không?”

Mọi người lại đổi hướng, quay sang khen ngợi Giang Tư Dục, nói hắn tài năng, chững chạc, như thể tất cả chuyện vừa xảy ra chưa từng tồn tại.

Còn tôi – có vấn đề tâm lý – mọi hành động sai trái, tất cả những gì làm mất mặt gia đình, giờ đã có lý do hoàn hảo để bao biện.

Ba mẹ tôi dĩ nhiên sẽ không bỏ lỡ cái bậc thang quá hoàn mỹ này.

“Phải phải, chúng tôi đang trong quá trình chữa trị cho nó.”

Giang Tư Dục càng thêm đắc ý, nắm lấy tay tôi cũng siết chặt hơn hẳn.

Hắn muốn giống như kiếp trước, đưa tôi trở về phòng.

Đợi đến khi tiệc kết thúc, ba mẹ sẽ tung tin rằng tôi mắc bệnh tâm thần.

Và tôi sẽ phải sống trong sự giận dữ và chỉ trích của họ, mất ngủ suốt một tháng liền.

Sau đó, trong những cái bẫy tinh vi họ giăng ra, tôi dần bị chán ghét, ruồng bỏ.

Cuối cùng, dưới tác dụng của hương liệu, tôi bắt đầu nghi ngờ bản thân liệu có thật sự bị bệnh hay không, cho đến khi tinh thần sụp đổ, chết không nhắm mắt.

Nỗi đau đó, tôi không muốn trải qua lần thứ hai.

May là lần này tôi đã chuẩn bị trước.

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, một đội quay phim bất ngờ xuất hiện.

“Cho hỏi ai là cô Giang Chử Chử ạ?

“Chúng tôi đến từ đài truyền hình, được Viện trưởng cô nhi viện mời tới để phỏng vấn về hành động quyên góp hôm qua của cô.”

“Xã hội này rất cần những người tốt như cô! Chúng tôi hy vọng có thể lan tỏa câu chuyện của cô đến nhiều người hơn nữa!”

Mọi người đều tròn mắt ngạc nhiên, sau khi nghe phóng viên giải thích, họ mới biết tôi đã quyên góp ba triệu cho cô nhi viện vào tối hôm qua.

Ba mẹ tôi sau khoảnh khắc bối rối ngắn ngủi, liền mừng rỡ, xúc động giành lấy micro.

Thật ra, những gì khách mời bàn tán trước đó không sai – Tập đoàn Giang thị đúng là bên ngoài hào nhoáng, bên trong rệu rã.