Chương 7 - Mảnh Ghép Đẫm Máu Trong Ngày Cưới
7
Rời khỏi nhà họ Cố, tôi ngồi vào xe nhà họ Lâm.
Lưng thẳng tắp của Lâm lão gia cuối cùng cũng khom xuống.
Người đàn ông cứng rắn nửa đời, lúc này ôm chặt hũ tro cốt của cháu gái, âm thầm rơi lệ.
Giọng khàn khàn tràn đầy hối tiếc:
“Nếu năm đó tìm được Ninh Ninh, ta kiên quyết mang nó về, thì đã không ra nông nỗi này…”
Tôi từ nhỏ là trẻ mồ côi, ngày nhặt được Ninh Ninh, vừa làm mẹ vừa làm chị nuôi nó khôn lớn.
Chỉ cần tôi có một ngụm nước, nó cũng có một miếng cơm.
Chúng tôi là chị em không chung huyết thống, nhưng còn thân hơn ruột thịt.
Cho đến khi Lâm lão gia tìm đến, tôi mới biết nó là thiên kim bị bắt cóc của nhà họ Lâm.
Thế nhưng, đối diện với người thân ruột thịt khóc lóc và cuộc sống vàng ngọc, nó vẫn không chịu rời xa tôi, chỉ nắm chặt tay tôi hỏi:
“Chị ơi, chị không cần em nữa sao?”
Một câu nói, khiến cả hai khóc nghẹn không thành tiếng, để rồi Lâm lão gia đồng ý cho Ninh Ninh ở lại bên tôi, còn nhận tôi làm cháu nuôi.
Nhưng tôi cũng hối hận.
“Xin lỗi ông nội, nếu năm đó tôi không giữ nó lại bên mình…”
Lâm lão gia ngẩng đôi mắt đẫm lệ đục ngầu, giọng run rẩy:
“Không phải lỗi của cháu.”
“Người thật sự ép chết Ninh Ninh, ta sẽ bắt chúng phải trả giá cả đời này!”
Ông cho chôn cất Ninh Ninh bên cạnh cha mẹ ruột của nó.
Tang lễ hôm ấy, gần như toàn bộ giới hào môn Kinh thành đều có mặt.
Chỉ thiếu những “anh em” của Cố Bồi Lễ.
Nghe nói công ty của chúng bị điều tra lật tung, chẳng những bản thân, mà cả cha mẹ cũng vì tội kinh tế mà bị tống vào tù.
Giờ đây, bọn họ hoặc khóc than sau song sắt, hoặc trở thành chuột qua đường bị người người chà đạp, chỉ có thể làm những công việc bẩn thỉu nặng nhọc nhất.
Sau khi tang lễ kết thúc, tôi cúi người, định đặt bó hoa trong tay lên trước bia mộ em gái.
Nhưng một bàn tay vươn tới, đặt lên đó một bó cúc trắng.
“Tinh Tinh, anh đến thăm em và Ninh Ninh đây.”
Sắc mặt tôi lập tức lạnh băng, đưa tay ném thẳng bó hoa của Cố Bồi Lễ vào thùng rác.
Quay đầu, tôi liền đối diện với gương mặt tức tối của Cố Tuyết.
“Cô đúng là chó cắn Lã Động Tân! Anh tôi có lòng mua hoa tế điếu em cô, vậy mà cô lại vong ân bội nghĩa như thế?”
“Tôi không ngại để vệ sĩ nhổ luôn cái lưỡi dơ bẩn của cô đâu.”
Nhìn thấy nỗi sợ thoáng qua trong mắt cô ta, tâm trạng tôi lạnh lẽo đến cực điểm.
“Tang lễ của Ninh Ninh, các người cũng dám mò đến? Không sợ có đi mà không có về sao?”
Trong buổi lễ, tôi không khóc.
Bởi nước mắt tôi đã khóc cạn từ lâu, trong lòng chỉ còn lửa giận.
Chưa kịp tìm ai trút giận, bọn họ lại tự dâng tới cửa.
Cố Bồi Lễ quát lớn, mắng Cố Tuyết phải lui về phía sau.
Nhà họ Cố đã cận kề phá sản, anh ta ngày ngày vắt giò cầu cứu khắp nơi.
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, khí chất cao ngạo của thiếu gia đã phai mòn quá nửa, gương mặt tuấn tú cũng tiều tụy hẳn.
Bắt gặp ánh nhìn của tôi, đáy mắt anh ta lóe lên tia cay đắng.
Anh ta quỳ một gối xuống trước mặt tôi, trong tay nâng chiếc hộp nhung, bên trong lại chính là chiếc nhẫn kim cương tôi từng ném trả lại.
“Tinh Tinh, em còn nhớ nó không? Đây là chiếc nhẫn cưới anh tự tay mài dũa, hôm nay anh muốn nghiêm túc cầu hôn em một lần nữa.”
“Tình yêu của anh dành cho em chưa bao giờ thay đổi.”
Thấy tôi vẫn lặng im, anh ta cười khổ:
“Anh biết em oán hận anh vì Ninh Ninh, nhưng anh cũng chỉ là bị Tô Niệm Hà lừa gạt thôi.”
“Cô ta nói em cố tình leo lên giường anh để được gả cho anh, lấy tiền của anh nuôi em gái. Nên anh mới vì ghen mà bỏ mặc Ninh Ninh, coi như không thấy.”
“Anh chỉ muốn trong tim em chỉ có mình anh, cho dù người kia là em gái em cũng không được! Anh chỉ là… quá yêu em thôi!”
“Anh mới giam em trong biệt thự, không cho em báo cảnh sát… vì anh sợ, sợ em ra ngoài rồi sẽ không quay lại, không trở thành cô dâu của anh…”
Nói tới đây, mắt anh ta đỏ lên.
Nước mắt nhỏ xuống, rơi vào hộp nhung.
Tôi đột ngột vươn tay, lấy chiếc nhẫn ra.
Cố Bồi Lễ thoáng sững sờ, rồi ánh mắt sáng rực lên, vui mừng ngước nhìn tôi:
“Tinh Tinh, em tha thứ cho anh rồi sao?”
“Tha thứ?”
Tôi bật cười khinh miệt.
Tay hất mạnh, chiếc nhẫn bay vèo vào thùng rác sau lưng anh ta.
Viên kim cương quệt qua lông mày, để lại một vệt máu, nhuộm đỏ khóe mắt anh ta.
Giây tiếp theo, bàn tay tôi giáng mạnh xuống mặt anh ta.
“Cái tát này, là vì anh đã buông lời sỉ nhục em gái tôi!”
Nói dứt câu, thêm một cái tát nữa:
“Cái tát này, là vì anh bao che cho kẻ hại chết em gái tôi, đen trắng không phân!”
Rồi thêm một cái tát dứt khoát: