Chương 6 - Mảnh Ghép Của Duyên Kiếp

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

8

Hai vị tiểu thư của Hầu phủ chuẩn bị xuất giá, trong phủ dần trở nên náo nhiệt.

Giữa lúc hôn sự đang được gấp rút chuẩn bị, trong cung bỗng truyền ra một tin chấn động, khiến cả kinh thành rúng động.

Tại phòng tổ mẫu, Hà Thu Đường gần như ngã khỏi ghế:

“Ngài nói gì cơ? Hoàng thượng có một hoàng tử ngoài dân gian?! Chuyện này sao có thể được?!”

Phụ thân ta cũng sốt ruột đi qua đi lại: “Thật như vàng đá! Sáng nay trong buổi triều sớm, người đích thân bế hài tử tiến điện, trước mặt văn võ bá quan còn đích thân làm lễ giám huyết nhận thân,

Huống hồ, dung mạo đứa nhỏ ấy lại giống tiên hoàng như đúc!”

Tổ mẫu mặt mày tái mét: “Hoàng thượng lại coi trọng đứa bé ấy đến vậy? Là có ý gì? Vậy còn Nhị hoàng tử thì sao…?”

Phụ thân ta dừng bước, thở dài một hơi: “…Khó mà nói trước được.”

“Ta chỉ biết một điều, nay Nhị hoàng tử đã chẳng còn là lựa chọn duy nhất của Thánh thượng nữa. Giờ chỉ mong thân phận mẫu thân của đứa trẻ kia đừng quá cao quý…”

Hà Thu Đường mắt sáng rỡ, bước lên một bước: “Vậy mẫu thân của đứa nhỏ ấy là ai? Người ở đâu?”

“Nghe nói là…” – phụ thân ta chau mày, giọng điệu có phần quái lạ: “Đang giận dỗi với bệ hạ, sống lỳ trong đạo quán không chịu hồi cung.”

Đạo quán?!

Lông mày ta khẽ nhúc nhích — thì ra Phó Tương Bạch là định làm như thế.

Hắn muốn đưa ta vào đạo quán, phủi sạch thân phận Trắc phi của Nhị hoàng tử, rồi mới danh chính ngôn thuận rước ta hồi cung.

Mẫu thân và ta liếc nhìn nhau, lòng đều đã tỏ tường.

Mấy ngày tiếp theo, trong cung liên tục truyền ra những tin tức mới.

Nghe đâu Hoàng thượng sủng ái tiểu hoàng tử vô cùng, ăn ngủ đều đích thân chăm nom, khiến hoa bình trong cung Liên phi bị ném vỡ không biết bao nhiêu cái.

Có lẽ vì chẳng nơi nào phát tiết được, Liên phi bèn sai cung nhân tới truyền ta cùng Hà Thu Đường nhập cung, nói là để dạy quy củ.

Mẫu thân chau mày, có phần lo lắng:

“Tính tình nàng ta nông cạn, chỉ e sẽ gây khó dễ cho các con.”

“Hoàng thượng bên kia, sao vẫn chưa có động tĩnh gì chứ…”

“Thôi, nếu làm khó quá, ta đành cầu tới Hoàng hậu vậy.”

Hoàng đế và Hoàng hậu xưa nay bất hòa, nếu chẳng phải đại sự, Hoàng hậu cũng khó mà ra mặt, cầu bà ấy e là cũng vô dụng.

Nhưng ta chẳng mấy để tâm — nhập cung, biết đâu có thể gặp lại Cô Nhi .

Đã bao ngày, ta chưa được nhìn thấy hài tử của mình.

Ta cùng Hà Thu Đường lên xe ngựa tiến cung.

Quả đúng như mẫu thân dự liệu, Liên phi không hề có ý tốt.

Tại Trường Lạc cung, nàng ta ngồi nhàn nhã, móng tay sơn phượng lan khẽ vuốt, nụ cười nửa rạng nửa lạnh:

“Đôi các ngươi, một đứa từ quê lên, một đứa lai lịch bất chính, bổn cung sợ các ngươi hầu hạ không xong Nhị hoàng tử, nên đặc biệt mời bà vú đến dạy quy củ.

Từ nay mỗi ngày đều phải đến đây vài canh giờ, chớ có bê trễ!”

Trước khi hồi phủ, mẫu thân đã mời người dạy ta lễ nghi quy củ, tuy không bằng Hà Thu Đường nhưng cũng chẳng đến mức bị chê cười.

Song mấy ngày qua ta rõ ràng cảm nhận được Liên phi cố ý nhằm vào ta.

Chẳng hạn như một lần, nàng ta lại ném chén trà xuống chân ta, quát lạnh:

“Ngay cả dâng trà cũng không biết? Mẹ ngươi chẳng phải giỏi nhất cái gọi là quy củ sao? Đến chuyện này cũng không dạy được ngươi à?!”

Nước trà văng tung tóe, ướt đẫm cả tà váy.

Ta bị đưa xuống để thay y phục.

Chắc vì đứng quá lâu, đầu óc ta quay cuồng choáng váng.

Vào đến phòng bên, ta mới nhận ra có điều không ổn.

Ngoài cửa, văng vẳng tiếng đối thoại mơ hồ.

“Ngươi chắc chắn nàng ta đã uống chưa?”

“Nương nương cứ yên tâm, nô tỳ trông thấy tận mắt.”

Là giọng của Hà Thu Đường và Liên phi!

“Một nữ nhân không trong sạch, còn vọng tưởng chiếm lấy vị trí Trắc phi bên cạnh hoàng nhi của bổn cung, nàng ta có xứng không?!”

“Thái hậu đã định thì sao chứ? Bổn cung ghét nhất kẻ nào đem Thái hậu ra đè đầu cưỡi cổ!

Còn cả mẹ nàng ta nữa — bổn cung cả đời chán ghét loại người như vậy, giả nhân giả nghĩa, được sủng ái một chút là dám giở thói!”

“Nương nương, làm thế này có xảy ra chuyện không ạ?”

“Sợ gì? Thái hậu đã chết, bệ hạ giờ chỉ để tâm tới tiểu hoàng tử.

Chết một cái Trắc phi? Không đáng kể!”

Liên phi… nàng ta muốn hại ta.

Ta vùng vẫy muốn thoát khỏi tay thị nữ, nhưng toàn thân chẳng còn chút khí lực.

Bên tai lại vang lên tiếng thở dài cao ngạo của Liên phi: “Con Gái nhà họ Hà quả thật giỏi giang, bổn cung e là không dạy nổi. Thôi, đưa người về đi là được rồi.”

Ta nghẹn một hơi, chưa kịp thở ra đã ngất lịm.

Lúc tỉnh dậy, đã ở trong xe ngựa, tay chân rã rời, toàn thân vô lực.

Ta gắng gượng vén màn xe lên — vẫn là phu xe thường ngày.

Bốn phía hoang vu tĩnh lặng, trước mắt là vách đá sâu thăm thẳm.

Thấy ta tỉnh, hắn chẳng hề dừng tay, còn thúc ngựa chạy nhanh hơn nữa.

Trên gương mặt kia, rõ ràng là quyết tâm đồng quy vu tận.

Thì ra… hắn sớm đã bị mua chuộc rồi.

Trông thấy xe ngựa sắp lao xuống vực, trong lòng ta dâng lên nỗi sợ hãi và bất cam mãnh liệt.

Ta không muốn chết.

Ta còn chưa gặp lại Cô Nhi .

Ta không thể chết!

Ngay khoảnh khắc xe ngựa đến bên mép vực, tuấn mã hí dài một tiếng, cả người lẫn xe cùng lật nhào xuống đáy sâu.

Thân thể ta không cách nào khống chế, cứ thế rơi xuống vực thẳm.

Trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc, tiếng gió rít gào bên tai, một bàn tay mạnh mẽ nắm lấy ta.

Mở mắt ra, chỉ thấy Phó Tương Bạch đang ôm chặt ta vào lòng, vẻ mặt đầy lo lắng: “Gia Nhụ, tỉnh lại đi, Gia Nhụ!”

Cảm giác sống sót sau cơn đại nạn cùng với nỗi sợ đan xen khiến ta không thể kiềm chế được, bật khóc nức nở trong lồng ngực hắn: “Sao giờ huynh mới tới?!”

Hắn dịu dàng vuốt tóc ta, giọng đầy thương tiếc: “Là lỗi của trẫm, khiến nàng chịu uất ức.”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)