Chương 1 - Mang Thai Trong Thế Giới Ngôn Tình

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Năm thứ ba làm chim hoàng yến, tôi mang thai.

Tôi đang định nhắn tin báo cho kim chủ với hy vọng “mẹ  quý nhờ con mà được sủng”, thì đột nhiên thấy mấy dòng bình luận hiện lên:

【Nữ phụ còn ngây thơ lắm, tưởng mang thai đơn là có thể vào hào môn? Không biết rằng bạch nguyệt quang của nam chính đã mang thai song sinh rồi kìa!】

【Con của bạch nguyệt quang – xuất thân cao quý, xinh đẹp thanh nhã – tất nhiên sẽ là bảo bối trong lòng bàn tay nam chính, còn con của nữ phụ thì… khụ khụ, ai hiểu thì hiểu.】

【Nhân lúc nam chính còn chưa mất kiên nhẫn, nữ phụ mau chóng cuốn tiền chạy trốn mới là thượng sách, để lâu rồi tiền mất tật mang thì không đáng đâu.】

【Nếu tin nữ phụ mang thai lọt đến tai nam chính, chắc chắn anh ta sẽ lập tức giải quyết cái thai này. Ai bảo anh ta chỉ yêu nữ chính và đứa con của nữ chính chứ.】

Tôi bị dọa sợ, bèn viện cớ tìm thấy tình yêu đích thực và chủ động chia tay với người đối diện:

【Tôi vừa tái hợp với bạn trai cũ, anh ấy vừa giỏi lại vừa đẹp trai, làm phiền anh rút lui giúp tôi nhé.】

Tin nhắn từ Thẩm Thời Viễn trả lời gần như ngay lập tức:

【?】

1

Khoảnh khắc nhìn thấy mấy dòng bình luận ấy, phản ứng đầu tiên của tôi là nghĩ mình vui quá nên sinh ảo giác.

Tôi im lặng cất điện thoại, lắc đầu cho tỉnh táo rồi mở ra xem lại — dòng chữ vẫn còn đó.

Tôi quay lại bệnh viện hỏi bác sĩ:

“Cho hỏi giai đoạn đầu mang thai có gây ảo giác không ạ?”

Bác sĩ liếc tôi như nhìn đồ ngốc, lạnh nhạt đáp:

“Cô học vấn thế nào?”

“Tôi học thạc sĩ, nhưng bỏ giữa chừng.”

Bác sĩ: “…”

Sau một trận bị bác sĩ mắng cho sấp mặt, tôi xấu hổ rời đi.

Trước mắt tôi, những dòng bình luận lại ồ ạt hiện lên:

【HAAAA! Nữ phụ tự dưng thấy buồn cười là sao vậy trời?】

【Hứ, học thạc sĩ mà còn không hiểu. Nữ chính nhà ta là tiến sĩ tài chính đấy, nữ phụ đúng là chẳng có chỗ nào bằng được bảo bối nữ chính cả.】

【Tôi đồng ý! Nam chính tốt nghiệp trường danh tiếng quốc tế, anh ấy và nữ chính mới là cặp trời sinh. Một đứa bỏ học từ 211 mà cũng đòi so bì á?】

Tôi cố nhịn không chửi bậy, sau khi gắng hiểu được nội dung mà đám bình luận đang muốn truyền tải, cuối cùng tôi cũng nhận ra — thì ra thế giới tôi đang sống là một cuốn truyện ngôn tình ngọt sủng, nam nữ chính là cặp đôi định mệnh, còn tôi chỉ là thế thân trong khoảng thời gian họ tạm chia tay.

Vậy tức là… người Thẩm Thời Viễn yêu từ đầu vốn không phải tôi?

Anh ta ở bên tôi chỉ để trả thù nữ chính?

Tôi đứng trong gió, đầu óc hỗn loạn.

Trong lòng là một mớ cảm xúc khó tả.

Phải công nhận lúc mới quen Thẩm Thời Viễn, tôi vừa mê gương mặt đẹp tà mị của anh ta, vừa thèm khối tài sản cả trăm tỷ kia.

Nhưng ở bên nhau ba năm, nói không có tí tình cảm nào thì không thể.

Huống chi, Thẩm Thời Viễn luôn rất chiều tôi.

Chiều đến mức dù tôi có bắt anh ta làm “cún cưng” trên giường, đeo sợi xích bạc mảnh cho anh ta, thì anh ta cũng chẳng hề ngần ngại, gọi tôi một tiếng “chủ nhân” rồi phối hợp hết mình.

Chỉ là gương mặt đẹp đến nghẹt thở kia, mỗi lần tôi vuốt nhẹ eo bụng anh ta, sẽ đỏ lên một mảng hồng nhạt, sau đó càng thêm nỗ lực.

Nhưng giờ thì…

Tôi run tay, niềm vui làm mẹ vừa nhen nhóm đã bị dập tắt hoàn toàn.

Thứ đọng lại chỉ là nỗi sợ hãi dâng lên từng đợt.

Tôi có thể chấp nhận Thẩm Thời Viễn rời bỏ mình, cũng có thể giả vờ không quan tâm đến bạch nguyệt quang anh ta yêu sâu đậm. Nhưng tôi tuyệt đối không cho phép con tôi gặp chuyện gì.

Nghĩ đến đây, tôi dứt khoát lấy điện thoại ra, nhắn tin cho Thẩm Thời Viễn:

【Lúc nãy đi dạo phố thì gặp lại bạn trai cũ. Anh ấy vẫn là dáng vẻ năm xưa tôi từng yêu. Năm phút trước, chúng tôi đã tái hợp. Làm phiền anh rút lui giúp tôi nhé.】

Thẩm Thời Viễn gần như lập tức trả lời:

【?】

2

Tôi không ngờ Thẩm Thời Viễn lại trả lời nhanh đến vậy, vừa thấy avatar nền trắng của anh ta hiện lên trên WeChat, phản ứng đầu tiên của tôi là… chột dạ.

Nhưng rất nhanh sau đó, tôi lấy lại bình tĩnh.

Tra nam, còn muốn làm loạn đạo tâm của tôi?

Thẳng tay xóa, chặn, kéo vào blacklist — một quy trình gọn lẹ như dây chuyền sản xuất.

Tiện thể tôi còn gọi cho cô bạn thân, bảo cô ấy nhanh chóng đến biệt thự Thẩm gia lấy hết mấy túi xách hàng hiệu với đống kim cương của tôi về.

Còn bản thân thì lập tức đặt chuyến bay gần nhất đến một tỉnh khác.

Bạn thân tôi ngơ ngác:

“Ông chủ Thẩm phá sản rồi à?”

“Hay là cậu bị đập đầu? Bỏ cuộc sống ngon lành như thế thì cậu điên rồi!”

Tôi bước vào một cửa hàng gần đó, đổi đôi giày cao gót đang mang sang giày bệt, vừa thay vừa hờ hững đáp:

“Hắn X lạnh nhạt.”

Bạn tôi nghẹn họng:

“Không chữa được à?”

Tôi tỉnh bơ nói dối:

“Nguyên bản quá ngắn.”

Cô ấy vẫn chưa chịu bỏ cuộc:

“Ngắn đến cỡ nào? Không lẽ vì tiền với mặt hắn mà nhịn không nổi à?”

Tôi đáp:

“cậu từng thấy mấy tuýp kem đánh răng mini trong khách sạn chưa?”

Bạn tôi im lặng vài giây, sau đó gào lên đầy đau đớn:

“Má ơi! cậu là ninja rùa à? Vậy mà cũng nhịn được hả?!”

Cô ấy lập tức bật dậy:

“Tớ đi giúp cậu gom đồ ngay!”

Tôi giục:

“Thẩm Thời Viễn giờ còn đang công tác ở Anh, cậu tranh thủ nhanh lên!”

Rõ ràng bạn tôi còn gấp hơn tôi:

“Yên tâm yên tâm!”

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)