Chương 5 - Mang Thai Sau Tám Năm Để Đổi Lấy Một Câu Chán Ăn

12

Ngày thứ ba sau khi Thẩm Tự Bạch “đi công tác”, tôi một mình nhập viện.

Lúc Giang Mặc đẩy cửa bước vào, thuốc gây tê của tôi vừa mới hết tác dụng.

Tôi nằm trên giường bệnh, mặt trắng bệch, tay đang truyền oxytocin để co tử cung.

Cô ấy đứng ở cửa thật lâu, rồi đột nhiên bật khóc nức nở.

“Hứa Nặc, cậu điên rồi sao!”

“Cậu làm thụ tinh suốt ba năm mới mang thai được, ba năm nay cậu đã tự hành hạ mình chẳng ra hình người…”

Cô ấy lao tới, cúi người ôm chặt lấy tôi.

Tôi nhắm mắt lại, nước mắt lặng lẽ trào ra nơi khóe mi.

Cổ họng như bị nhét đầy bông, một lời cũng không thể bật ra.

Hai sinh linh bé nhỏ ấy đã lớn dần trong bụng tôi suốt năm tháng qua từng là nơi tôi dồn hết tất cả niềm hy vọng và tình yêu.

Lựa chọn như vậy, đối với tôi, nào khác gì khoét tim mà sống.

Nhưng tôi không muốn có bất kỳ ràng buộc nào với Thẩm Tự Bạch nữa.

Muốn nói tôi độc ác cũng được, mắng tôi nhẫn tâm cũng chẳng sao.

Chỉ cần nghĩ đến mấy chục năm sau, tôi sẽ phải vướng víu với anh ta vì hai đứa trẻ, thì thà rằng bây giờ tôi chịu nỗi đau xé lòng này còn hơn.

12

“Nặc Nặc,”

Giang Mặc đưa ly nước ấm cho tôi.

“Cậu có chuyện gì giấu mình đúng không?”

Tôi nói thẳng không vòng vo.

“Thẩm Tự Bạch nuôi tình nhân bên ngoài, anh ta tính đợi mình sinh con xong thì đưa con đi kết hôn với người phụ nữ đó. Với anh ta, mình chẳng qua chỉ là cái máy đẻ.”

Giang Mặc sững người.

Cô ấy trố mắt ngạc nhiên, một lúc lâu sau mới tìm lại được tiếng nói của mình.

“Mình đã bảo mà… mình đã thấy lạ… sao cậu lại nỡ bỏ con một cách đột ngột như vậy.”

Không gian rơi vào một khoảng lặng kéo dài.

Giang Mặc bỗng thở dài, giọng trầm buồn:

“Người ta cứ nói phụ nữ chúng mình thay đổi, nhưng mấy lời thề thốt của bọn họ lúc đầu thật đến thế, sao mới vài năm đã thay lòng đổi dạ rồi?”

Tôi nhìn vào quầng thâm dưới mắt cô ấy, dò hỏi:

“Cậu với Phương Dự Bắc có mâu thuẫn gì à?”

Cô ấy lắc đầu, ánh mắt đầy trống rỗng:

“Cũng chẳng thể nói là mâu thuẫn… chỉ là giờ mình mới phát hiện ra, thật ra mình chẳng hiểu gì về anh ấy. Những gì anh ấy làm dạo gần đây, mình ngày càng không thể lý giải nổi.”

Một lúc sau.

Ánh mắt cô ấy dần có tiêu cự trở lại, quay sang nhìn tôi:

“Thôi, không nhắc đến nữa, nhắc đến chỉ thêm phiền. Vài hôm tới mình ở lại bệnh viện chăm cậu nhé.”

Tôi từ chối.

“Cậu cứ lo việc của mình đi, ở đây mình có y tá chăm rồi.”

“Đừng để Thẩm Tự Bạch hiểu lầm rồi gây phiền phức cho cậu với Phương Dự Bắc.”

Mấy năm nay, Phương Dự Bắc dựa vào các mối quan hệ trong tay Thẩm Tự Bạch để nhận được không ít hợp đồng dịch vụ ngoài cho các hội chợ, triển lãm. Từ khách sạn, ăn uống, đến vận chuyển — công việc làm ăn của anh ta cũng khá phát đạt.

Anh ấy có được ngày hôm nay thật không dễ.

Bố Phương Dự Bắc mất sớm, mẹ anh làm nghề nhặt ve chai nuôi con ăn học.

Giang Mặc bất chấp sự phản đối của gia đình để lấy anh, mãi đến hai năm gần đây, bố mẹ cô mới miễn cưỡng chấp nhận người con rể này.

Dù Phương Dự Bắc biết chuyện Thẩm Tự Bạch ngoại tình, nhưng suy cho cùng, người phản bội tôi là Thẩm Tự Bạch.

Tôi không muốn chuyện giữa tôi và anh ta làm ảnh hưởng đến người khác.

Mặc cho tôi từ chối, Giang Mặc vẫn đều đặn mang theo canh tẩm bổ đến bệnh viện thăm tôi mỗi ngày.

Tôi lờ mờ cảm nhận được giữa cô ấy và Phương Dự Bắc đang có chuyện gì đó.

Cô thường lơ đãng, thỉnh thoảng tôi nói chuyện với cô, cô lại như bị giật mình, cả người run lên.

Tôi hỏi cô có chuyện gì, cô chỉ lắc đầu nói không sao.

13

Ngày xuất viện, Giang Mặc gọi điện nói có việc đột xuất, bảo tôi chờ cô một lúc, cô sẽ đến giúp tôi làm thủ tục.

Thực ra tôi hồi phục cũng ổn, chỉ còn chút đau âm ỉ ở bụng dưới, đi lại đã khá bình thường.

Nghĩ đến việc đợi cô tới là có thể rời viện ngay, tôi liền tự mình xuống tầng làm thủ tục xuất viện, rồi tiện thể lấy thuốc.

Lúc tôi cầm thuốc chuẩn bị rời khỏi bệnh viện, sảnh lớn bỗng trở nên hỗn loạn.

Trong tiếng ồn ào còn xen lẫn tiếng rên rỉ đầy đau đớn của một người phụ nữ.

Tôi theo phản xạ nhìn về phía đó.

Và thấy… Thẩm Tự Bạch đang bế một cô gái chạy thẳng vào khu cấp cứu.

Mặt cô ta trắng bệch, chiếc váy trắng bị máu thấm đỏ một khoảng lớn.

Chân tôi hành động nhanh hơn đầu óc.

Tôi bước theo họ trong vô thức.

Trong phòng cấp cứu, vang lên tiếng quát của bác sĩ:

“Các người trẻ tuổi đúng là coi thường mạng sống! Vỡ hoàng thể gây xuất huyết ổ bụng, chỉ cần đến muộn một chút thôi là nguy hiểm đến tính mạng rồi!”

“Bệnh nhân cần lập tức phẫu thuật nội soi cầm máu, người nhà mau đi đóng tiền!”

Thẩm Tự Bạch mặt mày tái mét, nhận lấy hóa đơn viện phí, vừa quay người thì lập tức sững lại tại chỗ.

“Hứa Nặc?”

Khoảnh khắc ấy, hàng loạt biểu cảm lướt qua gương mặt anh ta.

Hoảng hốt, sững sờ, chột dạ, áy náy…

Nhưng tôi không ngờ rằng, cuối cùng lại dừng ở vẻ mặt méo mó vì tức giận và xấu hổ.

Anh ta gần như gào lên điên cuồng:

“Cô theo dõi tôi? Hứa Nặc, mẹ nó chứ, cô lại dám theo dõi tôi?”

Chưa dứt lời, anh ta đã túm chặt cổ tay tôi, thô bạo đẩy tôi va mạnh vào tường.

Lưng tôi đập vào bức tường cứng, đau đến nỗi bật ra một tiếng rên nghẹn ngào.

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, đến mức tôi chưa kịp phản ứng.

Ánh mắt Thẩm Tự Bạch tràn ngập lửa giận.

“Nói! Cô đã theo dõi tôi như thế nào?”

Cửa phòng cấp cứu đúng lúc đó bật mở, một y tá bước ra với vẻ mặt lạnh tanh.

“Đây là khu vực cấp cứu, muốn cãi nhau thì ra ngoài mà cãi!”

Cô ta liếc sang Thẩm Tự Bạch, nhíu mày đầy khó chịu:

“Bạn gái anh đang xuất huyết nặng trong kia, anh còn có tâm trạng ở đây tranh cãi hả?”

Nghe xong câu đó, Thẩm Tự Bạch như bừng tỉnh, cơn giận trên mặt dần đông cứng lại.

Anh ta khẽ run môi, cả người cứng đờ, hồi lâu không nói một lời.

Cuối cùng,

Anh ta buông tay tôi ra, vẻ mặt lộ rõ vẻ hoảng loạn và lúng túng:

“Xin lỗi… Anh không biết vừa rồi làm sao nữa… Em về trước đi, tối về anh sẽ giải thích rõ cho em.”

Nói xong, anh ta vội vàng rời đi.

Từ đầu đến cuối, anh ta không hề nhận ra bụng tôi giờ đã bằng phẳng.

14

Tối hôm đó, Thẩm Tự Bạch không xuất hiện.

Suốt cả tuần sau đó, anh ta hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt tôi.

Có lẽ là vẫn chưa nghĩ ra được nên giải thích với tôi thế nào.

Mãi đến khi nhận được Thông báo yêu cầu phản hồi vụ kiện ly hôn từ tòa án, điện thoại của tôi mới lại đổ chuông vì cuộc gọi của anh ta.

“Anh vừa về nhà… Em chuyển đi rồi à?”

Giọng anh ta mang theo vẻ không thể tin nổi.

“Ừ.”

“Bao giờ?”

“Ngày bạn gái anh bị vỡ hoàng thể.”

Đầu dây bên kia lập tức bùng nổ tức giận:

“Đừng có nhắc chuyện đó nữa! Em nói vậy thì cảm thấy cao thượng lắm à? Tại sao anh lại nhận được trát của tòa? Em rốt cuộc muốn gì?”

“Tòa án viết rất rõ ràng rồi, tôi khởi kiện ly hôn.”

Anh ta cười lạnh:

“Ly hôn thì được thôi. Nhưng phải đợi một năm nữa, đợi em sinh con xong, nuôi con bằng sữa mẹ nửa năm, anh sẽ đưa em hai mươi triệu!”

“Không đời nào!”

Thẩm Tự Bạch cười khẩy, giọng đầy châm biếm:

“Hai mươi triệu là gấp chục lần số tiền mà bố em đầu tư lúc đầu. Vài năm ngắn ngủi mà gia đình em đòi nhiều tiền thế, đi cướp cũng không ra con số đó đâu! Anh không thể cho thêm nữa.”

“Tôi nói là chuyện giao con cho anh — không bao giờ có chuyện đó.”

“Ha! Hứa Nặc, anh đúng là đã xem thường em rồi. Em muốn dùng con để ép anh à? Anh nói cho em biết, một đứa một triệu đô, mức giá đó là cao nhất rồi! Muốn thêm? Không có cửa đâu!”

Tôi bật cười khẽ.

“Điều tôi nói là ‘không thể’ — vì bây giờ, tôi không còn con nữa…”

“Bởi vì… một tuần trước, tôi đã phá thai rồi.”

Phía bên kia rơi vào im lặng chết chóc.

Sự im lặng kéo dài khiến tôi suýt tưởng cuộc gọi đã bị ngắt kết nối.

Giọng Thẩm Tự Bạch vang lên như bị bóp nghẹt nơi cuống họng:

“Không… tôi không tin, cô đang nói dối! Cô đã làm kích trứng đến tám lần, vì muốn mang thai mà uống biết bao nhiêu thuốc kích thích nội tiết, cô tăng cân, trở nên xấu xí, cô đã hy sinh quá nhiều vì bọn trẻ… Tôi không tin cô lại nỡ phá thai! Không thể nào!”

Giọng anh ta càng lúc càng nhanh, như thể đang cố gắng tự thuyết phục bản thân.

Tôi bình tĩnh cắt lời:

“Anh chưa từng nghĩ đến, tại sao hôm đó lại đúng lúc gặp tôi ở bệnh viện sao? Là vì tôi vừa mới làm xong thủ thuật phá thai. Nếu thật sự không tin, anh có thể đến bệnh viện tra hồ sơ phẫu thuật.”

Thẩm Tự Bạch hoàn toàn phát điên.

Anh ta gào lên điên cuồng trong điện thoại:

“Tại sao? Đó là con tôi! Cô dựa vào cái gì mà dám tự ý phá thai không hỏi ý tôi? Tôi sẽ báo công an! Tôi sẽ kiện cô tội giết người! Tôi sẽ bắt cô đền mạng!”

“Tùy anh. Nhưng tôi cũng nhắc nhẹ: theo điều 51 của Luật Bảo vệ quyền và lợi ích hợp pháp của phụ nữ, phụ nữ có quyền lựa chọn sinh hoặc không sinh con. Phá thai không cần sự đồng ý của chồng.”

“Còn bắt tôi đền mạng? Anh bị điên à!”

Nói dứt câu, tôi dập máy.