Chương 9 - Mang Thai Sau Hợp Đồng Kết Hôn
Sao mà ngu thế chứ?
Hứa Trăn Ngôn nhìn sắc mặt tôi lúc đỏ lúc trắng, chỉ nhẹ nhàng cười.
“Rất trùng hợp, anh nghe hết rồi. Khi đó em nói không thích người nào công khai thể hiện tình cảm với mình.”
Tôi cúi mắt, chẳng biết phản bác thế nào.
Thật ra, tôi đã sớm nhận ra và chấp nhận bản thân có một kiểu khuyết tật cảm xúc.
Trong tình cảm, tôi dễ chán nản.
Càng khó có được lại càng hấp dẫn.
Một khi biết đối phương thích mình, phản ứng đầu tiên của tôi không phải vui mừng, mà là chán ghét.
Loại tâm lý không nguy hại này tôi chưa bao giờ để tâm.
Tôi sống theo cảm xúc, không đi tìm lý do.
“Vậy nên, đây là lý do anh luôn giấu giếm sao?”
Hứa Trăn Ngôn gật đầu.
“anh nghĩ, trước khi em phát hiện, anh phải cố gắng trở thành mẫu người lý tưởng của em. Phải giấu hết mọi tình cảm đi, để em không vì thế mà như con chim sợ cành cong bay mất.”
Tôi nhớ lại những lời đồn vặt vãnh của Tần Mặc.
Tâm đạo tan vỡ, dốc lòng học hành, lạnh nhạt với tình yêu, lên được phòng họp xuống được phòng bếp, trầm mặc ít lời, học nấu ăn và massage…
Đúng thật.
Anh hoàn toàn phù hợp với mọi tiêu chuẩn chọn bạn đời của tôi.
Tôi nhìn dấu tay in rõ trên mặt phải anh, hỏi: “Sao anh biết chính xác gu của em như thế?”
Hứa Trăn Ngôn lấy điện thoại, mở ghi chú.
Từ mấy năm trước đã có những dòng chữ dày đặc ghi lại từng chút về tôi.
Có mục bị gạch, có mục bị phân tích đi phân tích lại.
Dưới những dòng chữ ấy,
là tình yêu khó nói nên lời của Hứa Trăn Ngôn.
Yết hầu anh khẽ chuyển động, giọng khàn khàn: “Xin lỗi, đã lừa em quá lâu rồi.”
Tình yêu của anh đã được lên kế hoạch từ lâu, sâu đậm đến nỗi khiến người ta kinh ngạc.
Tôi hiểu, Hứa Trăn Ngôn sợ tôi khi biết tình cảm này sẽ giống như con ốc sên, lập tức rút vào vỏ.
Tôi thở dài, đầu óc rối bời.
Tôi an ủi bản thân, cho dù là chiếc thẻ đen không cảm xúc, dùng lâu cũng sẽ sinh ra cảm giác lệ thuộc.
Nhưng thứ tôi lệ thuộc, là hạn mức trong thẻ, hay là người đưa thẻ cho tôi?
Hứa Trăn Ngôn siết lấy cổ chân tôi, rất chặt, như thể sợ tôi sẽ chạy mất.
Tôi không rút ra được, mà cũng không định rút ra.
Anh dừng lại một chút, tiếp tục nói:
“Xin lỗi, anh đã dùng lời lẽ tàn nhẫn để giữ em ở lại. Thật ra, dù là con trai hay con gái, đều chỉ là cái cớ để giữ em bên mình.”
“Anh giả vờ lạnh lùng, thật ra chỉ là diễn kém. Tôi không dám để em phát hiện ra mình thích em, càng không dám nói ra, là lỗi của anh, xin lỗi…”
Tôi giật mình.
Cứ tưởng Hứa Trăn Ngôn là một tảng băng, dù có bao nhiêu yêu thương đốt cháy cũng chẳng lay chuyển được.
Giờ mới hiểu, dưới lớp băng ấy, là một ngọn núi lửa đang âm thầm phun trào.
Sự lạnh lùng của anh là lớp vỏ bọc, còn bên trong, là ngọn lửa nóng bỏng vì tôi mà bùng cháy.
“Tôi chỉ cần một người thừa kế.” Anh từng nói như vậy.
Nhưng nếu thật sự là thế, sao trước mặt Quan Âm, anh lại cầu xin một đứa con gái có đôi mắt giống tôi?
Tất cả sự lý trí, đều cất giấu một trái tim đầy tư tâm không thể nói ra.
Tôi thở dài, đẩy vai anh.
“Đi lấy hộp thuốc đến đây, em bôi thuốc cho anh. Ngày mai mặt sưng thì đi làm kiểu gì?”
Hứa Trăn Ngôn nhắm mắt, lặng lẽ cảm nhận tôi giúp anh thoa thuốc.
Tôi nhìn gương mặt chẳng có lấy một góc chết của anh, lòng chợt thấy ấm lên.
Biết được tình yêu bền bỉ này, phản ứng đầu tiên của tôi là sốc.
Nhưng sau khi bình tĩnh lại, thì niềm vui lại lớn hơn cả nỗi sợ.
Có lẽ trong vô số ngày đêm đã qua tôi đã chẳng còn phân rõ đó là thói quen, hay là yêu sâu từ lâu rồi.
22
Tình yêu là bàn tay muốn chạm vào nhưng lại rụt về.
Là những ghi chú chi chít trong điện thoại.
Là lòng tham không dám nói ra trước mặt Bồ Tát.
Hứa Trăn Ngôn xây tường cao, lạnh như băng, không phải để cự tuyệt tôi.
Mà là để nhốt lấy bản thân mình đã sớm vì tôi mà rối loạn.
Anh quỳ rất lâu trước tượng Quan Âm, chỉ để cầu một đứa con gái.
Còn tôi, chính là nhân quả quý giá nhất mà anh lén đánh cắp từ số phận.
Tình yêu của chúng tôi, là quả mà anh thành tâm cầu xin mới có được.
Về sau, trước tượng Quan Âm nghìn tay, anh quỳ mãi không đứng dậy nổi.
Người khác cầu con.
Chỉ có anh, trên giấy sám hối viết đầy tên tôi.
(Toàn văn hoàn)