Chương 7 - Mang Thai Sau Hợp Đồng Kết Hôn

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

16

Trong đầu toàn là hình ảnh của Hứa Trăn Ngôn, nên tôi nhanh chóng kết thúc buổi trò chuyện này.

Nói thật thì tôi và bạn trai cũ cũng chẳng gọi là yêu đương gì nghiêm túc.

Lúc đó tôi nghiện tiểu thuyết đến mức phát cuồng, ngày ngày đăng trạng thái kỳ cục khắp nơi, khiến ba mẹ tôi hoảng sợ.

Thế là họ bay sang kiểm tra xem tôi có lệch lạc giới tính hay không.

Dù đã xác nhận tôi là dị tính 100%, họ vẫn lấy thẻ ngân hàng ra ép tôi nhanh chóng yêu đương.

Đúng lúc bạn trai cũ ngoại hình không tệ, lại không ba hoa khoác lác, tôi liền thuận nước đẩy thuyền nhận lời.

Nhưng quen nhau một thời gian, tôi phát hiện anh ta làm tôi đọc truyện chậm lại.

Thế là tôi tàn nhẫn đá anh ta đi.

Bạn trai cũ cũng cứng rắn, bị tôi đá xong thì dốc sức học hành, một đường lấy đến học vị tiến sĩ.

Có đôi chút giống Hứa Trăn Ngôn.

Đáng ghét thật.

Sao lại nghĩ tới tên khốn đó nữa chứ.

Nhìn đồng hồ, đã bốn năm tiếng trôi qua.

Không một tin nhắn, không một cuộc gọi.

Tôi cắn môi, cố tình không gọi điện cho anh, tự bắt xe về nhà.

Hứa Trăn Ngôn biết tôi đã về đến nơi, chỉ bình thản nói:

“Ừ, tôi biết rồi. Tôi sẽ về nhanh thôi. Đói thì ăn chút đồ bổ trước.”

Nhẹ như bông, không gợn sóng.

Hóa ra, thật sự là… chẳng hề quan tâm.

Đến cả việc vợ mình đi uống cà phê với người yêu cũ cũng dửng dưng như không.

Tôi cúi đầu nhìn bụng mình đã hơi nhô lên.

“Nếu con sinh ra trong một gia đình không có tình yêu, liệu con có trách mẹ không…”

17

Hứa Trăn Ngôn như thường lệ về nhà, nấu cơm, ăn tối. Nhưng áo sơ mi trên người vẫn chưa cởi ra, xem ra là định quay lại công ty tiếp. Tôi gọi anh lại trước khi anh khoác áo ngoài.

“Hứa Trăn Ngôn, anh cảm thấy đứa bé này có cần thiết phải tồn tại không?”

Anh khựng lại một chút.

Không biết có phải ảo giác của tôi không, lúc anh mở miệng trở lại, giọng nói vốn trầm thấp kia lại có chút khàn.

“Ý em là gì.”

Tôi lắc đầu, cố gạt hết những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu.

“Ý là, tôi hối hận rồi, tôi không muốn sinh đứa bé này nữa. Hoặc nói đúng hơn là, tôi không muốn sinh con cho anh.”

Hứa Trăn Ngôn vẫn quay lưng về phía tôi.

Tôi nhìn chằm chằm bóng lưng anh, luôn có cảm giác sống lưng ấy như run lên một chút.

Tôi tiếp tục: “Anh không thích tôi, tôi cũng không thích anh. Một đứa trẻ sinh ra trong một gia đình như vậy thì thật đáng thương. Tôi nghĩ, anh chắc cũng không chỉ đơn giản là muốn một cái máy sinh ra người thừa kế, đúng không?”

Tôi đã nói rất rõ ràng rồi.

Tôi nghĩ Hứa Trăn Ngôn hẳn là hiểu được.

Nhưng anh vẫn mãi không cho tôi một câu trả lời rõ ràng.

Thậm chí ngay cả quay đầu nhìn tôi một cái cũng không chịu.

Tôi nổi giận.

Bật dậy khỏi giường, đứng chắn trước mặt anh.

“Hứa Trăn Ngôn, rõ ràng khi ký hợp đồng liên hôn đã nói rất rõ, chỉ cần tôi muốn kết thúc, bất cứ lúc nào cũng được. Bây giờ anh định nuốt lời à?”

Vẫn im lặng.

Tôi thở dài, chuẩn bị quay về phòng phụ.

Nhưng ngay khoảnh khắc đó lại bị anh nắm chặt cổ tay.

“Đừng…”

“Đừng bỏ đứa bé.”

“Cũng đừng…”

Cũng đừng gì nữa?

Hứa Trăn Ngôn đột nhiên ngưng lại, như thể bị ai đó cắt ngang.

Tôi định giục anh nói tiếp, lại nhìn theo ánh mắt anh mà phát hiện ra bốn gương mặt u ám đang đứng trước cửa.

Tôi: “…Ba, mẹ.”

Tôi líu cả lưỡi.

Xong đời rồi.

Xem ra là nghe hết rồi…

18

Ba mẹ Hứa Trăn Ngôn và ba mẹ tôi mỗi cặp ngồi một bên sofa.

Còn tôi và Hứa Trăn Ngôn thì bị kẹp ở giữa, cảm giác như đang bị xét xử giữa phiên tòa ba bên.

Tôi căng thẳng đến mức lòng bàn tay đầy mồ hôi.

Hứa Trăn Ngôn nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay tôi để trấn an.

“Ba mẹ, chuyện này là lỗi của con, là do con quyết định giấu mọi người.”

Ba mẹ tôi trừng mắt nhìn tôi, dọa tôi phải rụt người trốn sau vai Hứa Trăn Ngôn.

Anh đón nhận ánh nhìn nghiêm khắc từ cả bốn người, vẫn nở một nụ cười.

“Thật sự là con quyết định như vậy. Nghĩ là thai chưa ổn định, nên muốn giấu đi một thời gian.”

Bà Hứa hừ lạnh một tiếng.

“Nhưng sao ta lại nghe thấy hai đứa định không giữ đứa bé này?”

Ba tôi lập tức tiếp lời: “Ôn Cảnh, chuyện lớn như vậy sao không nói với ba mẹ?”

Có câu nói rất đúng.

Cho dù có năm mươi tuổi thì vẫn sợ ba mẹ mình.

Tôi theo phản xạ rùng mình một cái, cười gượng.

“Thì bây giờ không phải đang nói cho mọi người biết rồi sao?”

Hứa Trăn Ngôn đưa tay ôm lấy vai tôi, chắn tôi thật chặt trong lòng.

Bên tai tôi chỉ nghe được tiếng tim anh đập rất ổn định.

Còn chuyện anh đối đáp với bốn miệng lưỡi kia thế nào tôi nghe chẳng rõ.

Dù sao kết quả cuối cùng chính là——

Đứa bé bắt buộc phải giữ lại.

Hợp đồng liên hôn bị hủy bỏ.

Họ chỉ công nhận giấy đăng ký kết hôn.

19

Hứa Trăn Ngôn tiễn ba mẹ anh xong, ba mẹ tôi liền kéo tôi sang một bên.

Câu đầu tiên của ba tôi làm tôi sốc muốn chết.

“Chuyện hợp đồng của các con, ba biết từ đầu rồi.”

Tôi: ???

Mẹ tôi liền tiếp lời: “Là Hứa Trăn Ngôn chủ động tìm ba mẹ con trước khi đính hôn, nói là muốn giấu ông bà Hứa.”

Tôi: ???

Ba tôi thở dài: “Nó nói xin cho nó một năm, để cố gắng khiến con yêu nó.”

Tôi: ???

Chúng ta có đang nói cùng một ngôn ngữ không?

Sao tôi nghe chẳng hiểu một chữ nào thế này.

Mẹ tôi thấy tôi ngơ ngác như heo con bị ngốc, lẩm bẩm: “Chưa sinh mà đã bắt đầu đần rồi.”

Thế là hai người họ phối hợp như hát tuồng mà kể hết cho tôi mọi chuyện.

——Sự thật được phơi bày.

Thì ra một năm trước nhà tôi đúng là có gặp khó khăn, nhưng cũng chưa đến mức phá sản.

Khi đó Hứa Trăn Ngôn đã tìm đến ba tôi, xin cưới tôi và đưa ra hàng loạt điều kiện hậu hĩnh với nhà họ Ôn.

Ba tôi dĩ nhiên không muốn gả con gái như món hàng.

Thế là Hứa Trăn Ngôn chân thành thổ lộ mình thầm yêu tôi từ lâu, và cam kết:

Nếu trong vòng một năm không khiến tôi yêu anh, thì sẽ vui vẻ chia tay, đồng thời chia cho tôi một nửa tài sản.

Mẹ tôi nói, lúc đó Hứa Trăn Ngôn đã nói suốt mấy tiếng đồng hồ.

Đến mức hai người bọn họ ngồi ê cả mông, mà anh vẫn không ngừng thuyết phục.

Một người vốn trầm mặc ít nói như anh vậy mà có thể lải nhải dài dòng trước hai ông bà trung niên, chỉ để chứng minh rằng anh thật sự rất thích con gái của họ.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)