Chương 2 - Mang Thai Sau Hợp Đồng Kết Hôn
03
Tôi và Hứa Trăn Ngôn quen nhau qua một cuộc hôn nhân liên kết.
Anh cần một người vợ để đối phó với các bậc trưởng bối.
Tôi cần cứu vãn gia tộc họ Ôn đang bên bờ vực sụp đổ.
Hai bên vừa gặp đã hợp, nhanh chóng ký kết một bản hợp đồng hôn nhân kéo dài một năm.
Tưởng rằng chỉ là mối quan hệ hợp tác đơn thuần.
Nhưng Hứa Trăn Ngôn lại nói anh không định sống trong một cuộc hôn nhân không tình dục.
Tôi liếc nhìn Hứa Trăn Ngôn cao hơn mét tám, khí chất cấm dục, gương mặt điển trai đến nghịch thiên, vóc dáng đè bẹp cả người mẫu.
Thấy hình như cũng có thể chấp nhận được.
Ngoài việc trầm lặng ít nói, Hứa Trăn Ngôn gần như là người chồng hoàn hảo.
Đẹp trai, nhiều tiền, hào phóng, chu đáo…
Thậm chí trên giường cũng rất xuất sắc.
Nên tôi không tránh khỏi việc yêu mến đối tác hợp tác này.
Tôi tự an ủi mình: cho dù là một chiếc thẻ đen hay cây massage không có cảm xúc, dùng lâu rồi cũng sẽ nảy sinh tình cảm đúng không?
Miệng thì tự lừa mình.
Nhưng trái tim lại tỉnh táo mà trầm luân.
Còn Hứa Trăn Ngôn thì mãi như một kẻ ngoài cuộc lạnh lùng.
Lặng lẽ nhìn tôi chìm sâu vào vòng xoáy không thể thoát ra.
Ngay cả chuyện tôi mang thai, anh cũng có thể nhanh chóng phân tích lợi và hại.
Để rồi đưa ra lựa chọn lý trí nhất.
Tôi và đứa bé này, đối với anh mà nói chỉ là công cụ có thì được, không có cũng chẳng sao.
04
Hứa Trăn Ngôn không phải từ nhỏ đã như vậy.
Nghe ba mẹ anh kể, trước khi ra nước ngoài du học, Hứa Trăn Ngôn cũng giống như bao người thừa kế ưu tú khác.
Dù là trong cuộc sống, học tập hay xã giao đều vô cùng xuất sắc.
Khéo ăn nói, giỏi ứng xử, như cá gặp nước.
Nhưng từ sau khi du học trở về, tính cách hoàn toàn thay đổi.
Không chỉ mặt lạnh như tiền quanh năm, mà còn trở nên ít nói hẳn.
Ba mẹ Hứa sợ đến mức trong đêm kéo anh vào phòng trị liệu tâm lý.
Nhưng kết quả kiểm tra cho thấy Hứa Trăn Ngôn không có bất kỳ vấn đề gì.
Tôi nghe xong mà không nhịn được xót xa hai bác vài giây.
Đứng từ góc độ của họ mà nhìn, người con trai từng rạng rỡ như ánh mặt trời bỗng chốc biến thành một tảng băng trầm mặc ít lời.
Là ai mà chẳng phát điên cho được.
Khi ấy tôi đã dần dần có cảm tình với Hứa Trăn Ngôn.
Nên nhờ mấy người bạn lắm mồm dò hỏi giúp tôi một chút.
Không làm tôi thất vọng, từ miệng thằng bạn thân lắm chuyện của Hứa Trăn Ngôn, tôi cuối cùng cũng biết được sự thật.
Thì ra khi du học ở nước ngoài, Hứa Trăn Ngôn từng thích một cô gái.
Anh đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, lấy hết dũng khí để tỏ tình.
Kết quả bị từ chối phũ phàng, tâm đạo tan vỡ.
Từ đó đóng chặt lòng mình, đi thẳng trên con đường tiến sĩ độc thân lạnh lẽo.
Thậm chí còn khổ luyện kỹ năng nấu ăn.
Thời gian đó, tay anh đầy những vết phồng do bị bỏng.
Càng kinh khủng hơn là.
Một đại thiếu gia như anh còn tự học cả may vá, massage bấm huyệt.
Tôi nghe xong mà chẳng cười nổi.
Tôi nói, bảo sao Hứa Trăn Ngôn cái gì cũng biết.
Thì ra là người đi trước trồng cây, kẻ đến sau hưởng bóng mát.
Một người đàn ông trầm lặng, trưởng thành kiểu cha già đáng tin như vậy.
Tôi thực sự hết cách rồi.
Tôi có đức hạnh gì, có năng lực gì, sao có thể sánh với mối tình đầu không thể có được của Hứa Trăn Ngôn chứ.
Thế là tôi buột miệng hỏi anh từng du học ở đâu.
Nghe xong tôi càng choáng váng hơn.
Trời ơi!
Là cùng một trường với tôi.
Chỉ khác là, anh học tài chính.
Tôi học nghệ thuật.
Lúc đó tôi bỗng tò mò về mối tình đầu kia.
Liền kéo cô bạn thân Giang Vân Chi cùng nhau ôn lại mấy năm du học.
Theo lý mà nói, một nhân vật nổi bật như vậy, tôi lẽ ra phải từng nghe qua mới đúng.
Nhưng lạ thật, tôi hoàn toàn không có chút ấn tượng nào.
Giang Vân Chi đảo mắt trắng dã, bực bội nói: “Ôn Cảnh, cậu bắt tớ nói toạc ra thật sao?”
Tôi: “?”
“Lúc đó cậu chìm đắm trong đam mỹ không thể tự thoát, ngày ngày mê mê muội muội, vừa mở mắt ra là bắt đầu ship, trong mắt còn nhìn thấy ai được nữa…”
Tôi: “…”
Đúng là quên béng mất chuyện này.
Tìm kiếm không ra kết quả, tôi đành từ bỏ mối tình đầu kia.
Tôi thở dài.
Sớm biết sau này sẽ yêu Hứa Trăn Ngôn, lúc đó ở trường tôi đã ra tay trước rồi.
Chính chủ vô cùng hối hận.
Hối đến mức ruột gan cũng xanh lè.
05
Tắm xong, tôi nằm trên giường, ngơ ngác nhìn trần nhà.
Trong đầu toàn là câu nói kia của Hứa Trăn Ngôn: “Sinh con trai ra, chúng ta coi như không còn nợ nần gì nhau.”
Tôi biết trong lòng anh có người khác.
Nhưng dù sao cũng đã ngủ với nhau lâu như vậy.
Lẽ nào thật sự không có chút cảm tình nào sao?
Hay chỉ phụ nữ mới càng ngủ càng yêu?
Tôi cười cay đắng, cố nuốt xuống sự không cam lòng trong lòng.
Hứa Trăn Ngôn từ phòng tắm bước ra, nửa người trên vẫn còn trần trụi.
Thấy tôi chưa ngủ, anh theo thói quen nhíu mày: “Còn chuyện gì à?”
Tôi cố nén chua xót trong hốc mắt, kiếm đại một cái cớ: “Không có gì, hôm nay xếp hàng ở bệnh viện lâu quá, đứng mãi nên đau lưng.”
Động tác của Hứa Trăn Ngôn khựng lại, anh bước đến.
Giọng nặng nề: “Sao không đến bệnh viện thuộc hệ thống nhà họ Hứa?”