Chương 3 - Mạng Người Được Định Giá
3
Cô ta lấy ra một cuốn sổ từ gầm giường:
“Đây là ghi chép chăm sóc của tôi, liệt kê đầy đủ tất cả biểu hiện bất thường gần đây.”
Các bác sĩ và y tá vây lại xem.
“Trương Tĩnh cẩn thận thật đấy, còn tỉ mỉ hơn bệnh án.”
“May mà có sổ này, không thì khó mà xác định được nguyên nhân.”
Tôi nhìn cuốn sổ đó, cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
Nhưng cha tôi vừa thoát hiểm, tôi không còn sức mà tranh cãi nữa.
Tôi đến phòng khám chuyên gia danh tiếng nhất bệnh viện.
Đăng ký suất khám đặc biệt.
Chuyên gia triệu tập hội chẩn toàn khoa, nghiên cứu kỹ bệnh án và bản ghi chép của Trương Tĩnh, rồi kết luận: “Bệnh cơ tim do stress.”
“Bệnh cơ tim do stress?”
“Hiểu đơn giản, là tim bị rối loạn do chịu áp lực tinh thần hoặc cảm xúc quá lớn. Xã hội hiện đại nhịp sống quá nhanh, người già thường không chịu nổi cú sốc lớn nên rất dễ mắc phải.”
Chuyên gia nhìn tôi, giọng nặng nề:
“Gia đình nên chuẩn bị tâm lý. Với tình trạng hiện tại bệnh nhân không còn đủ sức chịu đựng một ca đại phẫu.”
Tôi cầm tờ kết luận, cảm thấy trời đất quay cuồng.
Áp lực tinh thần quá lớn?
Về lại phòng, Trương Tĩnh thấy tờ giấy trong tay tôi, ánh mắt lập tức hiện rõ sự đắc ý.
“Ngay cả chuyên gia cũng nói thế, đây là ý trời.”
Cô ta ngồi xuống bên tôi, nhẹ giọng:
“Chị Trần, cơ thể cha chị đang dùng mạng sống để nói với chị rằng: ông ấy không gắng gượng nổi nữa rồi. Tiền không mua được mạng sống, cũng chẳng đổi được bình yên.”
“Chị xem, ở trong phòng tốt nhất, nhưng ông ấy có khá hơn không?”
“Tim ông ấy đang kêu cứu, cơ thể ông ấy đang từ chối.”
Người nhà các giường khác bắt đầu gật đầu:
“Y tá Trương nói đúng.”
“Phải biết thuận theo số mệnh, đừng cưỡng cầu.”
Tay tôi cầm tờ giấy hội chẩn run lên không ngừng.
Ngay cả chuyên gia cũng nói vậy, thì sự nghi ngờ trong lòng tôi còn ý nghĩa gì?
Phải chăng tôi sai thật rồi?
Tôi đã dồn cha đến đường cùng?
Tối hôm đó, tôi nằm trằn trọc không ngủ.
Chợt nhớ lại một chi tiết bị tôi bỏ qua.
Chiều hôm trước, Trương Tĩnh rất nhiệt tình đến thay túi truyền dịch.
Cô ta nói tốc độ truyền hơi chậm, cần thay dây mới, chỉnh lại tốc độ.
Còn nữa — ngay trước khi cha tôi phát bệnh, cô ta vừa đo huyết áp, rồi “tiện tay” chỉnh lại ga giường và chăn mền.
Những chi tiết nhỏ ấy khi xâu chuỗi lại, trong đầu tôi hình thành một ý nghĩ đáng sợ.
Không… không thể… quá điên rồ rồi.
Tôi lắc đầu, ép bản thân dừng lại, không được tiếp tục suy diễn vô căn cứ.
Hôm sau, tôi đưa ra một quyết định.
Trước mặt Trương Tĩnh, tôi dịu giọng nói:
“Y tá Trương, cô nói đúng… tôi không nên cố chấp nữa.”
“Thật sao? Chị Trần, cuối cùng chị cũng hiểu ra rồi!”
“Ừm, tôi muốn tôn trọng ý kiến của chuyên gia, và cả cơ thể cha tôi nữa.”
Thái độ tôi thành khẩn, giống như một người vừa buông bỏ hy vọng sau tuyệt vọng.
Nhưng sau lưng cô ta, tôi làm một chuyện khác.
Tôi lén lấy lại túi truyền dịch, dây truyền và kim tiêm đã thay ngày hôm trước từ thùng rác y tế, cho vào túi niêm phong.
Tôi cũng photo lại bản ghi chép “tỉ mỉ” của Trương Tĩnh.
Rồi gửi tất cả đến Viện giám định khoa học hình sự Thượng Hải.
Tôi muốn một sự thật.
Nếu tất cả chỉ là ảo tưởng của tôi, tôi sẵn sàng gánh mọi hậu quả.
Còn nếu không phải…
Đến ngày có kết quả giám định, tôi muốn con quỷ đội lốt thiên thần ấy không còn chỗ trốn dưới ánh mặt trời.
Những ngày sau đó, thấy tôi hoàn toàn “buông xuôi”, sắc mặt Trương Tĩnh sáng sủa hẳn lên.
Một hôm, cô ta cầm điện thoại đến trước mặt tôi:
“Chị Trần, chị xem cái này.”
Cô ta đưa cho tôi xem một đường link trên nền tảng kêu gọi quyên góp.
Ảnh của cậu bé giường 12 hiện rõ, đi kèm một đoạn văn đầy nước mắt:
“Sinh mệnh của Tiểu Vũ đang đếm ngược từng ngày. Em khao khát lớn lên, muốn nhìn thấy thế giới tươi đẹp này.”
Trương Tĩnh đã gần như nghẹn ngào:
“Thằng bé mới mười tuổi, lẽ ra phải được chạy nhảy trên sân trường, chứ không phải nằm đây chờ phép màu.”
Nước mắt lăn dài trên má cô ta, vẻ đau khổ vô cùng chân thực.
“Chị Trần, cha chị không thể phẫu thuật được nữa, nhưng quả thận đó vẫn còn.”
Cô ta nắm lấy tay tôi:
“Hãy chuyển hy vọng ấy cho người thật sự cần! Đây là cách chị tích đức cho cha chị!”
Tích đức?
Dùng mạng sống của cha tôi để trải đường cho thứ “lòng tốt méo mó” của cô ta?
“Chuyện này… tôi cần bàn bạc với người nhà.” Tôi giả vờ do dự.
“Bàn bạc gì nữa?” Trương Tĩnh cao giọng:
“Một đứa trẻ đang giành giật từng giây để sống, sao chịu nổi sự chần chừ của các người!”
“Chị Trần, đây là cơ hội cuối cùng để chị cứu rỗi chính mình. Nếu chị thật sự yêu cha mình, thì nên tích âm đức cho ông!”