Chương 3 - Màn Kịch Cuối Cùng Của Chồng Tôi

Anh ta cố gắng nuốt xuống cục tức, gượng cười nói:

“Vợ à, anh biết em làm vậy là vì anh. Nhưng sau này, chuyện lớn như thế này, nhớ bàn với anh trước nhé?”

“Em biết rồi, em sai. Lần sau nhất định sẽ bàn bạc với anh.”

Tôi ngoan ngoãn gật đầu.

Mất một công việc nhẹ, lương cao, quyền lực lớn, Hà Vinh suốt mấy ngày trời mặt mũi cứ như ai nợ tiền, rõ ràng là đang muốn chiến tranh lạnh với tôi.

Nhưng tôi cũng bắt đầu tỏ ra nghi ngờ, vài lần lặp đi lặp lại chuyện: “Hay là anh giả bệnh nhỉ?”, hoặc “Có khi nào là bác sĩ chẩn đoán nhầm?”, rồi tìm cách kéo anh ta đi khám lại.

Vốn đã chột dạ, Hà Vinh lập tức ngừng lạnh nhạt, quay ngoắt sang tỏ ra quan tâm, thương yêu tôi trở lại, trước mặt Tiểu Vũ thì càng diễn tròn vai một ông bố mẫu mực.

Để tiếp tục vở kịch, Hà Vinh và cô bồ bên ngoài bàn bạc với nhau.

Cả hai đều cảm thấy chuyện ly hôn không thể trì hoãn thêm nữa, nên dạo này anh ta diễn rất sâu — ngày nào cũng ra vẻ đau yếu, trước mặt tôi nuốt đủ thứ thuốc.

Thậm chí, để tăng tính thuyết phục, lọ thuốc đúng thật là thuốc điều trị ung thư, nhưng bên trong đã bị tráo hết thành vitamin và thuốc bổ.

Tôi biết rõ tất cả, nhưng vẫn giả vờ như không có gì.

Một ngày nọ, tôi bất ngờ nhận được cuộc gọi từ bệnh viện.

Đầu dây bên kia là bác sĩ điều trị, gọi đến để khẩn thiết nhờ tôi — là vợ bệnh nhân — cố gắng khuyên chồng quay lại bệnh viện điều trị.

Vị bác sĩ đó thực sự là một người tốt. Anh ta rất sốt ruột, sợ bệnh nhân vì chần chừ mà bỏ lỡ thời gian vàng để chữa trị.

“…Bác sĩ à, tôi cũng nói hết lời rồi, nhưng anh ấy không nghe. Anh ấy cứ nghĩ rằng chữa bệnh chỉ làm khổ thêm cả nhà. Hay bác sĩ nói chuyện trực tiếp với anh ấy thử xem?”

“À, mà bác cứ nói là bạn anh ấy — Trần Bác — nhờ gọi, biết đâu anh ấy sẽ nghe.”

Đúng lúc đó, Hà Vinh bước tới.

“Em đang gọi điện cho ai thế?”

Tôi đưa điện thoại cho anh ta: “Hình như là bác sĩ do Trần Bác giới thiệu, muốn thuyết phục anh đi điều trị.”

Ánh mắt Hà Vinh thoáng vẻ nghi hoặc, sau đó như ngộ ra điều gì.

Có lẽ anh ta tưởng bác sĩ này là do Trần Bác thuê đóng giả, để hỗ trợ anh ta diễn kịch trước mặt tôi.

Đó cũng chính là điều tôi muốn — tôi sợ sau này lại có ai đó gọi đến nữa, lỡ bại lộ thì phiền. Tốt nhất để anh ta tự mình từ chối luôn, khỏi dây dưa.

Thế là trong khi bác sĩ cố gắng khuyên nhủ hết lời, thậm chí nhắc đi nhắc lại tên Trần Bác để tăng độ tin cậy, thì Hà Vinh đột ngột quát lớn:

“Tôi tự nguyện từ bỏ điều trị! Dù có chữa thì cũng chỉ làm khổ cả nhà thôi! Anh đừng nói nữa, tôi đã quyết rồi!”

Nói xong, anh ta thẳng tay dập máy.

Khi đưa điện thoại trả lại cho tôi, tôi nhẹ giọng hỏi thêm một lần nữa:

“Chồng à… thật sự không thể cố gắng thêm một chút sao? Có phải chúng ta từ bỏ quá sớm không?”

Hà Vinh lắc đầu, khoé môi khẽ nhếch lên như muốn cười, nhưng lập tức đè xuống.

“Không sao đâu Xuân Mai. Anh đã buông bỏ rồi. Em biết đấy, chữa trị chỉ tốn tiền tốn sức. Thà để dành số tiền đó cho em và con còn hơn.”

“Chồng ơi…”

Tôi nghẹn ngào gọi một tiếng, trong lòng đầy biết ơn.

Ngay trong ngày, tôi cập nhật một video mới.

Trước ống kính, nước mắt rơi lặng lẽ. Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ cho giọng không run rẩy.

Dù vẫn hơi nghẹn ngào, nhưng từng chữ tôi nói vẫn vang rõ trong tai mỗi người đang theo dõi tôi:

“Những ngày qua tôi không ngừng khuyên anh ấy đến bệnh viện chữa trị. Nhưng dù tôi có làm gì, anh ấy cũng kiên quyết từ chối.”

“Tôi nghĩ… có lẽ tôi đã quá độc đoán, chưa lắng nghe mong muốn thật sự của anh ấy.”

“Nên từ hôm nay, tôi quyết định sẽ tôn trọng anh ấy, ở bên cạnh anh trong khoảng thời gian cuối cùng, để anh được sống những ngày yên bình nhất.”

Cư dân mạng đều xúc động.

Bình luận tràn ngập những lời “Cố lên”, “Cố gắng nhé chị ơi”.

Rất nhiều người còn nhắn tin riêng để an ủi tôi.

“Chị đã làm rất tốt rồi, hãy tôn trọng ý nguyện của anh rể đi.”

“Chị à, lần trước chị còn vì lo cho sức khoẻ anh mà tự ý nghỉ việc giùm anh, còn bị thương nữa… bọn em nhìn mà xót xa vô cùng. Chị hãy buông tay đi, anh ấy không xứng đâu! Chị thật sự đã cố gắng hết sức rồi!”

8

Những ngày tiếp theo, tôi phải đảm bảo tình trạng “bệnh” của Hà Vinh thật sự trở nên không thể cứu vãn nổi trước khi ra toà ly hôn — còn khoảng mười ngày nữa.

Hiện tại anh ta đã xuất hiện hàng loạt “triệu chứng phụ”.

Ví dụ như: rụng tóc, sụt cân, mất ngủ, thể lực giảm sút, dễ mệt, hắt hơi liên tục…

Gần đây đúng lúc đang vào cuối thu, người bị cảm lạnh rất nhiều, Hà Vinh cũng chẳng suy nghĩ sâu xa, cứ thế tự kết luận rằng mình chắc là bị cảm thôi.

Chỉ có tôi biết, những triệu chứng đó không đơn giản như vậy.

Đó là biểu hiện rõ ràng cho thấy thể trạng của anh ta đã suy yếu đến mức cực kỳ mong manh.

Hôm đó, tôi đưa ra một đề nghị với anh ta.

“Chúng ta đi Bắc Cực đi.”

Hà Vinh hơi ngạc nhiên, có lẽ không hiểu vì sao tôi lại đột nhiên nói vậy.

Tôi mỉm cười, lôi trong điện thoại ra một tấm ảnh cũ.

“Anh quên rồi sao? Lúc mới yêu nhau, anh từng nói cả đời này ước mơ được đến Bắc Cực một lần. Đó là điều anh mong ước.”

“Để em thay anh thực hiện điều ước đó.”

Tôi nhìn anh, nghiêm túc nói.

Lúc mới yêu, chúng tôi thật sự rất hạnh phúc.

Hà Vinh đúng là từng nói muốn đi Bắc Cực. Nhưng lúc đó tiền bạc thiếu thốn, sau này cuộc sống lo toan đủ thứ, kế hoạch ấy bị gác lại rồi dần dần bị anh quên mất.

“Thì ra là vậy…”

Hà Vinh xúc động thật sự, nhìn tấm ảnh cũ, ánh mắt đầy hoài niệm.

Đã lâu rồi anh không đi đâu chơi, gần đây lại buồn bực chuyện nghỉ việc, giờ nghe vậy cũng thấy xiêu lòng.

Tôi nhanh chóng làm visa, mua vé máy bay, gửi con gái sang nhà bạn thân, rồi cùng Hà Vinh bước lên chuyến hành trình đến Bắc Cực.