Chương 3 - Mâm Rượu Đầy Máu Và Nước Mắt
3.
Đúng lúc đó, hai gã đàn ông trong phòng khách vẫn mải mê đánh bài, chẳng hề hay biết, còn trêu chọc:
“Mau xem kìa, chị dâu nôn dữ thế, chẳng lẽ lại có tin vui rồi?”
“Tốt nhất phải sinh con trai đấy nhé, nếu không thì cắt đứt hương khói nhà chồng, tội lớn lắm đấy!”
Nếu là tôi, hẳn đã lật bàn vì tức giận.
Nhưng chị dâu muốn giữ hình ảnh rộng lượng, hiền thục trước mặt bọn họ, nên chỉ nuốt giận, miễn cưỡng cười:
“Làm gì có, chỉ là dạ dày khó chịu thôi.”
Nếu là khách bình thường, thấy chủ nhà mệt vậy, hẳn đã đứng lên xin phép về.
Nhưng đám bạn nhậu của anh trai thì chẳng hề biết xấu hổ.
Chúng coi như không có chuyện gì, vẫn tiếp tục sát phạt trên chiếu bạc.
Anh trai từng bảo đây là “anh em chí cốt”, thật ra chỉ vì bị tâng bốc mà quên mất bản thân.
Những kẻ đó chỉ là bạn nhậu, thích chiếm lợi vặt.
Nếu thật sự thân thiết, sao chưa từng mời anh về nhà ăn uống, lúc nào cũng bám riết ở nhà tôi?
Người ta nói “có qua có lại”, nhưng chúng chỉ biết lợi dụng lòng sĩ diện và tính dễ dãi của anh, ngày nào cũng cố tình tới ăn chực, uống chực.
Chỉ có anh trai ngốc nghếch coi họ là báu vật.
Tôi dần chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, mở lại camera mới thấy, đám người đó rời khỏi nhà lúc hai giờ sáng.
Lúc ấy, chị dâu vừa vặn dọn xong phòng ăn và bếp, mệt đến mức lưng không thể thẳng.
Ngẩng đầu lên nhìn phòng khách bừa bộn, còn chúng thì chẳng thèm chào một tiếng, lặng lẽ chuồn mất, coi như nhà không có ai.
Chị dâu cắn răng chịu đựng, thu bài, lau bàn, gom hết rác đầy sàn.
Khi đồng hồ chỉ ba giờ rưỡi sáng.
Mà khổ ải chỉ vừa bắt đầu.
Trên sàn gạch, khe kẽ đầy tàn thuốc.
Nhiều chỗ còn dính kẹo cao su cứng như đá.
Trên ghế sofa toàn rác, vỏ hạt dưa, thậm chí còn có cả vớ bẩn của đám đàn ông.
Trước đây có tôi, chị dâu thường chọn dọn phòng ăn trước cho xong sớm, còn phần phòng khách khó nhằn thì đẩy lại cho tôi.
Giờ thì chị mới hiểu, tôi đã sống thế nào.
Cúi người dùng bàn chải nhỏ kỳ từng khe gạch, rồi lấy dao nạy từng miếng kẹo cao su.
Quét dọn, lau sàn, sắp xếp lại sofa, giặt sạch đống gối ôm vương vết bẩn.
Xong xuôi, trời đã gần năm giờ.
Mệt rã rời, chị dâu lết vào nhà tắm tắm rửa.
Chưa kịp nằm xuống, máy giặt đã báo xong, gối cần mang đi phơi.
Phơi gối xong, đã gần sáu giờ.
Lúc này chị mới sực nhớ chưa nấu cháo bắc thảo thịt băm cho anh trai.
Lại băm thịt, thái rau, nhóm bếp ninh cháo.
Mất thêm hai tiếng, đến khi nồi cháo sôi sùng sục, trời đã sáng rõ.
Chị dâu phải gọi cháu gái dậy đi học.
Trong video, đôi mắt chị sưng vù như hạt óc chó vì thức trắng cả đêm.
Thật khiến người ta hả hê.
4.
“Ăn cháo không?” – thấy tôi từ trong phòng bước ra, chị dâu vừa thuận miệng hỏi, vừa bày cháo trứng bắc thảo thịt băm cùng dưa muối nhỏ mà anh trai thích lên bàn.
“chị Lại bỏ rau mùi à? Thế thì thôi, em khỏi ăn.” – tôi cố tình vén nắp nồi, quả nhiên đúng như dự đoán.
Chị dâu biết rõ tôi dị ứng với rau mùi, vậy mà lần nào cũng cố tình rắc một nắm vào trước khi bắc xuống. Mỗi lần tôi nhắc, chị lại nói là quên. Một lần thì có thể, chứ một trăm lần cũng là “quên” được sao? Rõ ràng là cố ý.
Trong tiền ăn tôi đóng hằng tháng vốn bao gồm cả bữa sáng, vậy mà chị luôn làm theo ý mình: hoặc bỏ rau mùi, hoặc cho hành lá mà tôi ghét nhất, chứ không chịu múc riêng phần của tôi rồi mới nêm những thứ đó.
Chị đang muốn thử xem giới hạn của tôi đến đâu chăng?
May mà tối qua tôi có mua sẵn một cái sandwich trứng để sáng nay ăn. Tôi mở tủ lạnh ra lấy thì – trong đó trống trơn, nào còn sandwich.
Tôi sực nhớ đến một chuyện từng xảy ra ở kiếp trước. Chính là cái sandwich này!
Khi ấy, tìm không thấy sandwich, tôi hỏi chị dâu, mới biết chị đã tiện tay đưa cho một gã say rượu vừa rời nhà tôi làm bữa sáng.
Mà gã đó bị dị ứng trứng nặng. Trong cơn lơ mơ, hắn ăn hết sandwich, rồi nhanh chóng sùi bọt mép, phải đưa đi cấp cứu.
Cha mẹ hắn đến tận nhà đòi công bằng. Chị dâu liền đổ tội rằng sandwich đó là của tôi. Tôi bị vu oan, mất mấy vạn bồi thường mới yên chuyện.
Nghĩ đến đây, tôi vội mở camera giám sát.
Hình ảnh cho thấy ba phút trước, gã say đó vừa nhận sandwich từ tay chị dâu. Nhưng góc máy không quay được phía tủ lạnh, chứng minh rằng lúc tôi cất sandwich vào tối qua không ai thấy cả.
Nghĩa là, hiện giờ không có ai chứng minh sandwich kia là do tôi mua.
Bằng chứng duy nhất chính là túi bao bì, chắc hẳn gã đó còn cầm.
Tôi vội khoác túi, chạy thẳng ra ngoài.
Thấy tôi hấp tấp, chị dâu gọi với theo:
“Cháu gái còn đợi em đưa đi học, em chạy đi đâu thế?”
Thật ra từ tháng trước tôi đổi sang công ty mới, đã chẳng còn tiện đường nữa. Trước kia nể tình người nhà, tôi mới chịu vòng xa để đưa cháu gái đến trường rồi mới đi làm.
Bây giờ, tôi không ngu ngốc vậy nữa.
Vừa ấn nút thang máy, tôi vừa quay lại đáp:
“Đổi công ty rồi, giờ không thuận đường. Để anh trai đưa nó đi đi!”