Chương 5 - Mầm Họa Trên Đường
Ta vốn dáng gầy, giờ cũng mập lên được ít nhiều, Tiêu Tiêu khỏi nói, đã hóa thành một quả bóng nhỏ tròn trịa.
Hai anh em này nấu ăn giỏi, ta khó lòng từ chối.
Mỗi lần ta tắm, Tiêu Tiêu sẽ tranh thủ giặt luôn quần áo giúp ta.
Cơm thì chỉ cần ngồi ăn, việc nhà chưa từng động tay.
Họ thật sự tốt đến mức quá đáng.
Mùa đông chui vào chăn thì đã ấm sẵn.
Mùa hè trên đầu giường cũng đặt đá lạnh, sợ ta hơi không thoải mái.
Ta vốn quen sống sung sướng, được hai người họ chăm sóc đến nửa năm mới chợt nhận ra từng chi tiết nhỏ.
Liên tục mấy ngày trời tuyết rơi, may mà ta đã sớm tu sửa căn nhà rách nát.
Mùa hè và mùa đông ta đều không cùng Từ Trường An ra ngoài, rõ ràng tiền đã đủ nhiều, Từ Trường An vẫn khăng khăng đi bán thuốc bán rau.
Hắn bảo bây giờ đang cung cấp thuốc cho phủ họ Lý, không thể nay có mai không. Bán rau cũng thế, nếu hay nghỉ bán thì khách quen sẽ không mua được.
Chẳng phải khiến người ta thất vọng sao?
Ta biết người này lý lẽ lệch lạc nhiều vô kể, cũng chẳng cản hắn nữa.
Nhưng hôm nay tuyết rơi dày đặc, thật sự không cần thiết phải đi.
Vì thế ta cùng Tiêu Tiêu khóa cửa, không cho hắn ra ngoài, ba người ngồi bên bếp sưởi.
Từ Trường An xâu ba củ khoai lang vào nướng, Tiêu Tiêu cũng không chịu thua, bắt đầu mổ gà.
Ta không động tay làm gì, được Từ Trường An nhét vào tay một chén trà nóng, từ tốn nhấp.
Tiêu Tiêu vừa nhúng gà vào nước nóng vừa nói: “Hôm qua có người chết cứng ngoài đường vì uống rượu say ngất trong trời tuyết. Tuyết to, lạnh quá, đến lúc người ta tìm thấy thì xác đã cứng đờ như đá rồi.”
Từ Trường An thở dài: “Một mạng người đấy. Nhưng vợ hắn từng khuyên nhủ nhiều lần, không chịu sửa đổi, cũng chẳng trách được ai.”
Tiêu Tiêu: “Hắn chẳng oan đâu, say rượu về toàn đánh vợ con.”
Ta vỗ tay: “Chết đáng lắm!”
Từ Trường An rót thêm nước trà cho ta, cười nhẹ không thành tiếng.
Tiêu Tiêu cũng cười: “Phải rồi, ta cũng thấy đáng đời. Nhưng mà—”
Con bé ngừng lại, có vẻ không hiểu.
“Nhưng vợ hắn nghe tin xong liền tự tử theo. Ta thật sự không hiểu nổi.”
Không chỉ con bé, ta cũng không hiểu.
Từ Trường An đưa khoai nướng cho ta: “Đừng để tâm làm gì, chuyện đời nhiều lắm, sao mà tính hết được. Phải trái đúng sai, đáng hay không, tốt hay xấu, e là chỉ bản thân họ mới rõ thôi.”
Ngoài cửa tuyết bay trắng xóa, trong phòng lửa hồng bập bùng, còn có khoai lang thơm phức.
Người bên cạnh là Tiêu Tiêu và Từ Trường An.
Ta chưa từng thấy thanh thản như thế.
Tiêu Tiêu cũng đã làm xong con gà, đặt lên bếp than để nướng.
Dọn dẹp sạch sẽ xong, ta nhận lấy củ khoai lang nướng bắt đầu ăn.
“Thơm đến mê người.”
Con bé làm một biểu cảm khoa trương: “Khoai lang anh ca ca nướng lúc nào cũng ngon nhất.”
Ta bị chọc cười, cố tình ngả sang người Từ Trường An.
Bên ngoài tuyết rơi càng lúc càng dày, gió lạnh rít từng cơn, buốt tận xương.
Người đi ngang qua không khỏi hiếu kỳ: nhà này hẳn kiếm được nhiều tiền lắm, mới cười vui vẻ đến vậy.
Vừa ghen tị vừa vui lây cho họ, cuối cùng cũng bị tiếng cười trong sân làm cảm động.
Rồi họ lại tiếp tục bươn chải, mong một ngày cũng có được niềm vui giống thế.
7
Kẻ thù của ta chết rồi.
Lúc nhận được phong thư ấy, Tiêu Tiêu còn đang rang bỏng ngô cho ta ăn.
Trong thư mẫu thân vừa khóc vừa hỏi bao giờ ta về, tộc đang đợi ta quay về chủ trì đại cục.
Kẻ thù đã chết, ta không cần mượn hơi người phàm để che giấu khí tức nữa, hình như đã đến lúc quay về cuộc sống bình thường.
Ta đốt thư đi, lòng ngổn ngang trăm mối.
Sao kẻ thù lại chết dễ dàng như vậy chứ?
Khi ta mới xuống núi, ta đánh nhau với một hồ ly Thanh Khâu.
Nó cũng mới xuống núi, ngu ngơ non nớt, lại nhất định tranh giành chiếc quạt với ta.
Ta từ trước đã gặp cứng thì cứng, gặp ngang thì ngang.
Thế nên chúng ta đánh nhau gần hai chục năm, quạt thì chẳng biết bị văng đi đâu, còn tranh đấu thì chưa từng dừng lại.
Thậm chí còn kéo theo cả Phượng tộc và Thanh Khâu cũng trở mặt.
Mỗi lần đánh nhau với con hồ ly chết tiệt ấy, cả hai đều thê thảm vô cùng.
Nhưng mỗi lần chạm mặt… vẫn phải đánh.
Cuối cùng một ngày kia, ta mệt rồi, ta bắt đầu hành trình nhân gian.
Từ ấy về sau, ta không gặp lại nó nữa.
Qua thư mẹ, ta biết nó cũng xuống nhân gian.
Mẫu thân ta luôn viết thư cho ta, và trong mỗi bức thư đều có nhắc đến con hồ ly ấy.
Ta thậm chí không biết tên nó, nhưng lại biết gần như cả đời nó.
Ta biết nó sau khi xuống núi đã yêu một phàm nhân, rồi bị phản bội mà chết, mất đi một cái đuôi.
Cũng biết sau đó nó hi sinh vì người khác, lại mất thêm một cái đuôi.
Trong thư lần này nói nó bi thương mà tự cắt cổ, hoàn toàn chết rồi.
Nó chỉ có ba cái đuôi.
Ta không khỏi tự hỏi, một kẻ ngang ngược, cứng đầu như thế, rốt cuộc đã trải qua điều gì mà phải tự sát?
Cả đời nó phong ba hơn ta nhiều.
Tiêu Tiêu bưng bỏng ngô đến: “Nếm thử đi, muội cho thêm nhiều đường đó.”
Ta ăn bỏng ngô, bao nhiêu cảm xúc phức tạp vừa rồi lập tức tan biến.
“Ngọt quá! Ngon quá!”
Tiêu Tiêu cười tươi như hoa.
Ba năm cứ thế trôi qua Tiêu Tiêu đã lớn.
Còn Từ Trường An thì dường như chẳng thay đổi, vẫn là thiếu niên thanh tú năm nào.
Nhưng hắn không còn rụt rè nữa, cũng không còn dè dặt trước mặt ta.
Hắn cởi mở hơn nhiều, nhưng tính cách và nguyên tắc chưa từng thay đổi.
Ta càng ngày càng thích hắn—nếu phải dùng một từ để miêu tả, hẳn là “tuyết trắng trên mái hiên”.
Chạm được, sáng lấp lánh dưới nắng.
Và vĩnh viễn không bị vấy bẩn.
Cho đến một ngày, ta đi mua đồ trở về.
Thật ra ngày đó ta tuyệt đối không nên ra ngoài, về sau nghĩ lại vẫn thấy hối hận không thôi.
Rõ ràng trong lòng đã có linh cảm chẳng lành, nhưng ta lại muốn mua quà sinh nhật cho Tiêu Tiêu, thế là ra cửa.
Khi ta xách theo đủ loại đồ đạc quay về, ta chỉ thấy đầy sân toàn máu.
Máu.
Trong sân có hai thi thể—chính là hai người ta yêu nhất.
Từ Trường An toàn thân bị đâm hàng chục nhát, thi thể đã lạnh băng.
Khuôn mặt hắn không còn chút sức sống, đôi mắt trong trẻo hiền hòa ngày nào đã nhắm nghiền, không tài nào mở ra nữa.
Ta vừa khóc vừa cười, cười trong tiếng nấc, liên tục hỏi:
“Từ Trường An, ngươi đừng nói với ta là ngươi chết rồi nhé?”