Chương 3 - Mái Tóc Nâu Vàng Sau Cánh Cửa Bếp
Tôi vuốt gương mặt có phần lạnh nhạt của anh, trong lòng đầy áy náy.
Anh ấy gạt tay tôi ra, hít sâu một hơi rồi nói:
“Không sao đâu vợ à, anh đi pha cho em ly sữa, mình đừng lăn tăn nữa, ngủ sớm nhé.”
Nói xong anh đứng dậy, lát sau bưng một ly sữa đến.
Không rõ là loại sữa bột ngoại nào mua ở đâu, nhưng hiệu quả gây buồn ngủ phải nói là tuyệt vời, tôi rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ sâu.
Có lẽ trong lòng vẫn còn vướng bận nhiều chuyện, người bình thường ngủ một mạch đến sáng như tôi lại bất chợt tỉnh giấc lúc nửa đêm.
Tôi theo thói quen đưa tay mò sang bên cạnh, nhưng chỉ chạm phải khoảng trống lạnh ngắt.
Tôi giật mình.
Nửa đêm nửa hôm, chồng tôi đâu rồi?
Tôi nghi hoặc bước xuống giường, thấy đèn ở phòng khách và nhà vệ sinh đều đã tắt, chỉ có khe cửa phòng chị giúp việc le lói ánh sáng.
Tôi dán mắt vào vệt sáng ấy, trong đầu bỗng hiện lên mái tóc nhuộm nâu vàng lẫn bạc của chị ta, như thể có điều gì đó đang từ bóng tối lộ ra ánh sáng.
Tim tôi đập mạnh đến mức như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Loáng thoáng, tôi nghe thấy giọng chồng mình. Không thể kìm nén thêm nữa, tôi lập tức đẩy cửa xông vào.
Trước mắt tôi là chị giúp việc đang ngồi trên giường cùng Trương Phong, cả hai đều hoảng hốt quay đầu nhìn tôi.
Đặc biệt là chị ta, cuống cuồng đưa con cho Trương Phong, cài nút áo đến sai cả hàng.
Lúc ấy, trong tôi là một cơn sóng cảm xúc cuộn trào như nham thạch, nhưng tôi vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, nghiến răng hỏi:
“Các người đang làm gì vậy?”
“Cho… cho bú thôi mà.” Trương Phong hơi sững người, nhưng nhanh chóng phản ứng lại.
Tôi không thèm để ý đến anh, quay sang nhìn chị giúp việc, nghi ngờ hỏi:
“Chẳng phải chị đã hứa với tôi là từ nay sẽ không cho con tôi bú nữa sao?”
“Là anh bảo chị ấy làm thế.” Trương Phong đứng dậy, che chắn cho chị ta đang cúi đầu im lặng, nhíu mày nhìn tôi rồi nói.
“Em không chịu cho con bú vì sợ xấu dáng, anh tìm người khác cho bú thì có gì sai? Trẻ được bú mẹ là một điều hạnh phúc, em không thể vì nó còn nhỏ mà tước đi quyền đó.”
Tôi cười lạnh: “Lý lẽ thật hay ho.”
“Chuyên gia nói rồi, trẻ bú mẹ sẽ thông minh hơn. Hồi anh năm tuổi còn bú mẹ mà, xem anh lớn lên có phải tốt không?” Trương Phong nhìn tôi, sắc mặt không vui, thở dài dịu giọng:
“Thôi nào Tiểu Mộng, vợ chồng nuôi con có bất đồng là bình thường. Nhường nhịn nhau chút. Không, sau này anh nghe em hết, không làm mấy chuyện lén lút nữa, được chưa?”
Tôi có chút mềm lòng.
Trương Phong lớn lên trong gia đình đơn thân, tư duy có hơi lệch lạc cũng không lạ.
Chị giúp việc thì không ngừng xin lỗi, nước mắt lem nhem khắp mặt.
Khuôn mặt vốn đã không ưa nhìn, giờ trông càng thảm hại hơn.
Thật ra ngoài chuyện chị ta tự ý cho con tôi bú, điều khiến tôi tức giận hơn cả là Trương Phong chẳng hề giữ khoảng cách với chị ấy.
“Tôi không chấp nhận anh nhìn chị ta cho con bú! Hai người rốt cuộc là quan hệ gì hả?!”
Trương Phong trố mắt nhìn tôi, rồi lại liếc chị giúp việc đang cúi đầu.
Sau khi dỗ tôi quay lại phòng, anh nắm tay tôi, nhìn thẳng vào mắt tôi rồi bất chợt bật cười:
“Anh cứ tưởng chuyện gì, thì ra vợ anh ghen à. Không cần đâu, em là mỹ nhân sống động như thế này bên cạnh, sao anh có thể để mắt đến một bà chị như Vương, vừa gầy gò, vừa nhăn nheo, da thì chảy xệ chứ.”
Tôi vẫn mặt lạnh không nói gì.
Tuy ngoại hình tôi ổn, nhưng lại chẳng thể mang đến hạnh phúc trọn vẹn cho anh ấy.
Trương Phong hôn lên tay tôi, cười một cách rất tự nhiên:
“Cho dù lùi cả vạn bước, nếu anh thật sự muốn ngoại tình, cũng chẳng đời nào chọn chị Vương đâu. Em yên tâm, giữa anh và chị ta không có gì cả.”
3
Anh nói đâu ra đấy, tôi gần như đã bị thuyết phục.
Sáng hôm sau, tôi kể chuyện này với bạn thân trong lúc tám chuyện.
Cô bạn tôi vốn tính vô tư, nghe xong cười nghiêng ngả:
“Nói thật chứ, chị giúp việc nhà cậu cũng được đấy chứ, chứ như chị giúp việc nhà tớ thì toàn trốn việc.
Ngoại trừ cái vụ cho bú hơi kỳ lạ thì còn lại ổn.
Mà cậu nữa, nghi ngờ đến mức nghi ngờ luôn cả một bà có thể làm mẹ Trương Phong á?
Tớ thấy cậu bị căng thẳng rồi. Hay là tìm hiểu rõ cái sợi tóc đó là của ai đi, không thì cậu cũng chẳng yên tâm đâu.”
Nghe cũng hợp lý.
Trương Phong nói hôm đó anh ấy đi ăn với đồng nghiệp, vậy thì tôi hành động luôn – trực tiếp đến công ty anh ấy.
Dù công ty đó tôi cũng có cổ phần, nhưng đã rất lâu tôi không ghé qua.
Trương Phong ngạc nhiên khi thấy tôi:
“Sao em đến đây?”
“Tôi không thể đến à?”
“Không không.” – Anh ấy vội vàng phủ nhận rồi thoải mái giới thiệu tôi với mọi người:
“Đây là bà chủ của mấy người đấy.”