Chương 44 - Mạch Thượng Hoa Khai
Khi Lý Tùng Thanh bước lên xe ngựa thì lời đồn đãi về hắn và Hoàng đế đã lan truyền đến tình trạng vô phương vãn hồi, càng lúc càng huyên náo, kẻ nào không theo kịp tin tức thì chắc chắn sẽ bị chê cười, đến ngay cả đồng dao cũng đã xuất hiện trong dân gian.
Mẫu đan hoa nhân khai
Tâm hoa đóa đóa nhân thải
Tiên tử a báo ân hạ phàm lai.
Tiểu cúc hoa nhân khai
Tâm hoa đóa đóa nhân trích
Tiên tử a nhĩ tại na nhân đãi.
Mẫu đan hoa nhân khai
Tiểu cúc hoa nhân khai
Gia gia đẳng nhĩ khoái khoái quy lai
Mạc khiếu hoa nhân đô tạ liễu
Nhĩ hoàn bất hồi lai.
Hoa mẫu đơn nở ra
Nhụy hoa ai hái mất
Tiên tử báo ân hạ phàm.
Đóa cúc nhỏ nở hoa
Nhụy hoa ai hái xuống
Tiên tử đợi chờ nơi đâu
Mẫu đơn khai nhụy rồi.
Cúc nhỏ nở hoa rồi
Người ta trông mong hoài
Mau trở về đi thôi
Hoa ơi đừng chối nhé
Mau trở về đi thôi
Ca từ dễ hiểu, ba phần thú vị, bảy phần kiều diễm, khắp đầu đường xó chợ đâu đâu cũng vang vọng, người nào người nấy đều có thể hát vanh vách, tiểu hài tử xướng lên nghe ngây thơ, kẻ trưởng thành xướng lên đầy ám muội. Bên trong lãnh thổ cả một vương quốc Đại Thiệu rộng lớn vì chuyện xấu của quân vương và thần tử mà cùng vui sướng, toàn thể quốc dân từ cao đến thấp một lòng phỏng đoán vì sao Lễ bộ Thị lang mãi không hồi kinh, mọi người so với Hoàng đế còn sốt ruột hơn, thậm chí còn cho rằng Hoàng đế bệ hạ anh minh vĩ đại của mình đã bị Lễ bộ Thị lang bỏ rơi rồi.
“Tam ca, những lời đồn đãi về huynh và Lý Tùng Thanh càng ngày càng lan rộng, mà cũng càng ngày càng thái quá.” – Tống Huyễn đều đặn mỗi ngày tiến cung thông báo tình hình.
“Trẫm hiểu mà!” – Hoàng đế vẫn như trước chẳng mấy phản ứng.
“Huynh không đi đón hắn về sao?”
“Chờ hắn nghĩ thông suốt tự nhiên sẽ trở về thôi.”
“Nếu hắn không trở về thì sao?”
“Hắn nhất định sẽ trở về.” – Hoàng đế tự tin nói. Sáu năm trước Lý Tùng Thanh đã là một kẻ “sinh ra là người của Tống gia, chết đi cũng làm ma của Tống gia” rồi. Vậy nên mặc kệ là hắn đi bao xa, đi bao lâu, cuối cùng vẫn phải quay về, bởi lẽ chỉ có nơi này mới là nơi duy nhất hắn thuộc về.
“Thần đệ thật sự không hiểu vì sao dạo trước huynh phải đưa hắn rời khỏi kinh thành.”
“Trẫm đã để cho hắn tùy hứng lâu lắm rồi, lần này trẫm hy vọng hắn có thể hoàn toàn hiểu rõ vấn đề.”
Tống Huyễn nghe thế chợt khựng lại, nhất thời bừng tỉnh đại ngộ, cẩn thận hồi tưởng. Nguyên lai ngày đó Hoàng đế là cố ý để Lý Tùng Thanh ngủ lại tại ngự thư phòng, cố ý để người khác nhìn thấy ngài giúp hắn khoác thêm hoàng bào, có những cử chỉ thân mật, rồi tiện đà phái hắn rời kinh. Ngay sau đó, những tin tức quái lạ bắt đầu từ trên trời rơi xuống. Hẳn mọi việc đều nằm trong sự dự đoán của Hoàng đế bệ hạ rồi.
Ai nha, có khả năng ngài không thể chịu nổi việc cùng Lý Tùng Thanh lén lén lút lút quan hệ tình cảm với nhau nữa nên mới tìm cách để mọi chuyện lộ tẩy, bức bách Lý Tùng Thanh không thể không thừa nhận chuyện tình cấm kỵ này.
“Tam ca,… huynh là đang thử thách hắn ư?” – Tống Huyễn thận trọng hỏi.
“Trẫm và hắn không cần thử thách nhau.”
“Vậy thì vì sao…?”
Hoàng đế đối với câu hỏi này chỉ cười không đáp.
Tống Huyễn không dám hỏi nhiều, tự cảm thấy mình đã hơi quá phận. Nếu hắn có thể hiểu thấu tâm tư của Hoàng đế thì có lẽ bản thân hắn đã có thể ngồi lên ngai vàng được rồi. Dù sao thì Hoàng đế ca ca của hắn rất thông minh, bất luận chuyện gì cũng có thể dự liệu trước, nắm chắc phần thắng trong tay, lại càng có lý do riêng. Đã vậy thì hắn cần gì phải liều mình lo lắng thay ngài chứ. Nói đi cũng phải nói lại, Hoàng đế đã vì Lý Tùng Thanh mà nhọc lòng không ít, hy vọng bọn họ có thể như sau cơn mưa mây mù tan biến, ánh mặt trời hé lộ, bằng không thì cứ kéo dài mãi như thế cũng không phải biện pháp hay.
“Nhưng mà Tam ca à, huynh có nghe qua những bài đồng dao đang được truyền tụng trong nhân gian gần đây không?’
“Hoa Nhi Khai ư?”
“Không chỉ có vậy, còn những bài khác nữa … khụ… không được phong nhã cho lắm.”
“Vậy à? Thế thì hát lên cho trẫm nghe thử.”
“Huynh muốn nghe thật à?”
“Trẫm không ngại gì cả.”
Thế là Tống Huyễn cho gọi một tiểu thái giám tiến vào bảo hắn hát. Tiểu thái giám dùng chất giọng sợ hãi từ từ ngâm rằng : “Tích Hoa ca, luyến tiếc mẫu đơn tiên tử, hướng Hoa Nhi mà đòi món nợ ân tình. Thân thể ta yêu kiều đẹp đẽ, như một đóa mẫu đơn bị ngưu tước mất, chậm rãi nghiêng cành uốn mình, liên tiếp đón lấy những dòng nước ấm áp, để đến một lúc nào đó sẽ nở rộ khoe sắc hương. Hoa Nhi cũng khát cầu những nụ hôn của Tích Hoa Ca, dịu nhẹ mà ngọt ngào, yêu đến mức phải đoạt lấy. (Cải biên từ những quải chi nhân của Phùng Mộng Long).
Giọng ca sợ hãi rụt rè cất lên những câu chữ hương diễm đầy nóng bỏng. Đến khi tiểu thái giám hát xong, Tống Huyễn đã mặt mày đỏ lự, có ai nghe qua mà không hiểu rằng ca từ nói “Tích Hoa ca” và “Hoa mẫu đơn” kia là ẩn dụ “Hoàng đế bệ hạ” cùng “Lễ bộ Thị lang” chứ. Hoàng đế vẫn ung dung như thường, bất động thanh sắc, bên môi lộ ra ý cười – “Hát rất hay, còn bài nào khác nữa không? Hát thêm vài bài cho trẫm nghe xem nào.”
Tiểu thái giám nghe Hoàng đế khen ngợi, hứng chí lên đến chín tầng mây, gan to thêm một mẩu, tiếp tục hát lên, ca từ càng lúc càng lớn mật, cái gì mà “Quân vương cùng Thị lang hàng đêm bên nhau, hoan hảo suốt đêm trường”, rồi lại “Xiết bao thân mật, ôm ấp ấm nồng, đức lang quân mãnh liệt yêu thương phía sau Hoa Nhi”, ấy là ám chỉ việc phong nguyệt của Hoàng đế và Lễ bộ Thị lang, ca từ dâm mị ô uế đến máu mũi phải phun trào.
Hoàng đế nghe xong không hề tức giận, đến cuối cùng vẫn chỉ cười chẳng đáp, lại còn có vẻ rất thoải mái.
Tống Huyễn ngược lại càng nghe càng toát mồ hôi hột. Hắn thầm nghĩ bị thứ dâm khúc như thế ám chỉ mà có thể cười không giận thì Hoàng đế ca ca của hắn chắc phải có lòng bao dung đặc biệt, bằng không thì chính là… phiền não đến không nên lời. Bất quá thì những tiểu khúc tục tĩu chốn dân gian thật ra cũng bao hàm nhiều ý nghĩa. Có những ý nghĩa vịnh ngâm tình cảm lưu luyến mỹ lệ của hai người, hát về cảnh xuân đẹp đến vô hạn nơi long sàng, ta ta ngươi ngươi, ái tình ngập tràn.
Hôm sau, Hoàng đế nhận được thư do bồ câu đưa về, bên trong viết ngắn gọn mấy chữ – “Thanh đã quay về!”
Rốt cuộc cũng đã nguyện ý quay về đối mặt với ta sao? Y mỉm cười cân nhắc mấy chữ này, chợt nhớ về khoảng thời gian sau đêm đầu tiên ấy, tâm tình cũng có vài phần tương tự như bây giờ, ấy là đều đang chờ đợi, chờ đợi một đáp án xác thực.