Chương 25 - Mạch Thượng Hoa Khai

Lý Tùng Thanh vốn sợ lạnh nên những buổi lâm triều sáng sớm như một thứ cực hình tra tấn hắn. Bên trong đại điện tuy rằng có sắp đặt rất nhiều những hỏa lô, nhưng vị trí của hắn lại sát gần phía cửa, sau lưng chẳng có gì che chắn, hàn phong cứ thế thốc đến khiến hắn cứ liên tục run rẩy, sâu ngủ nếu không phải ngủ đông thì cũng sẽ bị chết cóng.

Hoàng đế bệ hạ hiển nhiên là chú ý đến việc này nhưng lại không phân phó gì. Tuy thế, Ngụy Tiểu Diểu là người rất giỏi đoán tâm tư ngài nên hôm sau liền sai đóng chặt cửa hai bên tả hữu, chỉ để lại mỗi cửa ở giữa.

Cửa tại đại điện có cả thảy sáu cánh, cũng không phải tự nhiên để ngỏ mà là sai người mở ra. Lúc đang lâm triều nghị sự thì phải để cửa rộng mở, sau khi bãi triều mới đóng lại, dù là đông hay hè vẫn y theo quy củ mà làm. Nhưng kể từ lúc ấy cứ mỗi khi đông về chỉ mở ra hai cánh ở giữa, bốn cánh ở hai phía tả hữu thì đóng chặt. Ngụy Tiểu Diểu còn tinh ý đặt ngay sát bên cạnh Lý Tùng Thanh một ấm lô để tránh hắn lại cảm thấy lạnh.

Sau lưng có cửa che chắn, bên người có ấm lô rực hồng, chỉ thiếu mỗi chuyện giúp hắn an bài chăn màn ngay trên mặt đất nữa thôi. Việc lâm triều vào mùa đông nhờ thế mà trở nên ấm áp thoải mái, tạo điều kiện cho con sâu ngủ lần thứ hai hồi sinh. Hoàng đế thấy hắn lại bắt đầu ngủ gà ngủ gật thì khóe môi không khỏi mỉm cười đầy ẩn ý.

Những ngày nghỉ mừng tết âm lịch của triều đình bắt đầu, mãi đến tết nguyên tiêu mới kết thúc. Tuy thế, một số vị mệnh quan quyền cao chức trọng của triều đình thì vẫn không được rời kinh, phải ở yên chờ Hoàng đế triệu kiến. Bởi vậy mới nói làm thượng quan chẳng phải việc tốt lành gì, một ngày mười hai canh giờ cứ phải túc trực chờ tuyên triệu, xem chừng cả năm chẳng có dịp nghỉ ngơi. Bất quá cũng không phải chỉ có Lý Tùng Thanh chịu khổ. Lục bộ quan viên ngoại trừ sáu vị Thượng thư thì số còn lại chỉ cần luân phiên gánh vác trách nhiệm là được, nhìn chung thì thập phần thanh nhàn. Những quan viên đến lượt cũng có thể ngồi lại chơi với nhau vài ván cờ hay bày vài cỗ bài giết thời gian.

Mùng chín tháng giêng, Lễ bộ đến phiên Lý Tùng Thanh cùng hai tên Lang trung phụ trách việc chờ đợi này. Lý Tùng Thanh tiếp tục tìm giấc ngủ của hắn, còn hai tên Lang trung kia thì tìm đến Công bộ để ngoạn.

Đang lúc say giấc nồng thì chợt có người lay nhẹ hắn mà gọi – “Lý đại nhân, Lý đại nhân!”

Lý Tùng Thanh miễn cưỡng mở mắt ra, chậm rãi ngồi dậy, dụi dụi hai mắt còn kèm nhèm của mình nhìn người trước mặt – “Ngụy đại nhân, có chuyện gì sao?”

“Hoàng thượng lệnh cho đại nhân đến Bạch Hộc Tự cùng ngắm hoa.” – Ngụy Tiểu Diểu nói.

“Vi thần lĩnh chỉ.” – Lý Tùng Thanh uể oải đứng dậy, từ tốn sửa sang y phục, đông sờ một tí, tây sửa một tẹo.

Ngụy Tiểu Diểu thập phần kiên nhẫn, trước sau không buông lấy một lời thúc giục.

Tiết xuân vừa đến, tuyết vẫn chưa tan, khí trời âm lãnh nên vừa ra khỏi cửa, Ngụy Tiểu Diểu đã mang một chiếc áo choàng lông cừu cẩn thận khoác lên người Lý Tùng Thanh. Áo vừa nhẹ lại vừa ấm.

“Đa tạ!” – Lý Tùng Thanh nói với y.

“Lý đại nhân khách khí rồi. Đây là Hoàng thượng căn dặn tiểu nhân choàng giúp ngài.”

Lý Tùng Thanh trầm mặc theo chân Ngụy Tiểu Diểu rời khỏi lễ bộ. Mặc dù hắn đã khoác áo lông cừu dày, nhưng khi hít phải một luồng khí lạnh thì vẫn cảm thấy rét run, cả người lập tức giật thót.

Chỉ đi bộ độ chừng nửa khắc đã đến Bạch Hộc Tự. Mẫu đơn trồng bên trong đã bắt đầu khai hoa nở nhụy. Từng đóa Ngụy Tử Diêu rực rỡ sắc vàng đua nhau khoe vẻ đẹp, hương thơm ngào ngạt phủ tràn bày ra trước mắt một cảnh tượng phồn hoa diễm lệ. Ngụy Tiểu Diểu đưa hắn theo lối mòn đi xuyên qua vườn hoa đến một tiểu trúc đình, nơi hai năm trước Lý Tùng Thanh đã hái mẫu đơn dâng lên cho Hoàng đế bệ hạ.

Hoàng đế Đại Thiệu mỗi năm đều đích thân vun trồng một khóm mẫu đơn, ý muốn hướng về liệt tổ liệt tông Đại Thiệu mà cầu quốc thái dân an. Lúc này ngài đang cầm cây kéo bằng vàng trong tay, cẩn thận tỉa từng cành lá của một khóm mẫu đơn, nụ hoa e ấp độ chừng nắm tay hài tử, nhìn qua cũng có thể tưởng tượng đến khi khai hoa sẽ kinh diễm đến thế nào. Quả nhiên là quốc sắc thiên hương!

“Vi thần tham kiến Hoàng thượng.” – Lý Tùng Thanh đứng ở bên ngoài đình viện cúi người hành lễ.