Chương 14 - Mặc Váy Cưới Đợi Anh Rồi Tôi Nhận Ra Mình Là Người Duy Nhất Tham Dự
“Nằm mơ đi.” Tôi kiễng chân hôn anh,
“Anh chỉ được làm thực khách đặc biệt thôi.”
Sau giờ đóng cửa, chúng tôi tay trong tay dạo bước giữa đêm Paris.
Tiếng vĩ cầm từ một góc phố vang lên, Giang Lâm bỗng khẽ ngân nga một giai điệu.
“Giai điệu này là…”
“Là bản nhạc em đàn trong buổi biểu diễn năm hai đại học.”
Anh mỉm cười nói, “Anh đã ghi âm lại và dùng làm nhạc chuông suốt bảy năm.”
Tôi dừng bước, giữa ánh đèn Paris và mặt nước lấp lánh của sông Seine, chăm chú nhìn gương mặt người đàn ông trước mặt.
Lông mày của anh, ánh mắt của anh, đường cong nơi khóe môi khi anh cười… mọi chi tiết đều rõ ràng và chân thật đến nao lòng.
“Giang Lâm…” tôi khẽ hỏi, “Nếu hôm đó em không mặc váy cưới xuất hiện trước cổng cục dân chính…”
“Anh vẫn sẽ tiếp tục đợi.” Anh không chút do dự, “Đợi đến khi em nhìn thấy anh.”
Ánh trăng rọi lên đôi tay đang đan vào nhau của chúng tôi, hai chiếc nhẫn lấp lánh dưới ánh sáng dịu dàng.
Bảy năm chờ đợi, năm năm bỏ lỡ, tất cả những vòng vo và thử thách — đến khoảnh khắc này, đều trở nên xứng đáng.
Bởi vì tình yêu đẹp nhất, chưa bao giờ sợ đến muộn.
[Kết truyện]
Trên chuyến bay trở về nước, tôi lật xem những bức ảnh trong máy ảnh, chợt phát hiện một tấm ảnh chụp lén — Giang Lâm đang ngồi ở phòng chờ sân bay Charles de Gaulle, cúi đầu cẩn thận viết bưu thiếp.
“Gửi cho ai đấy?” Tôi tò mò hỏi.
Anh đỏ vành tai: “Bố mẹ em.”
Tôi giật lấy tấm bưu thiếp, bên trên là dòng chữ nắn nót:
“Chú dì, Nhuận Dương ở Paris rất vui. Hôm nay ăn món crepe mà cô ấy thích nhất, kem dính đầy mép, trông như một chú mèo nhỏ…”
“Giang Lâm Tôi xấu hổ đến mức bịt miệng anh lại, anh né tránh rồi tranh thủ hôn lên lòng bàn tay tôi.
Tiếp viên hàng không đẩy xe đồ ăn đi ngang qua thấy chúng tôi đang trêu đùa nhau vui vẻ, liền mỉm cười thân thiện hỏi:
“Xin lỗi, hai anh chị là vợ chồng mới cưới phải không ạ?”
“Đúng vậy.” Giang Lâm tự hào khoác vai tôi, “Chúng tôi vừa kết hôn được ba tuần hai ngày.”
Máy bay xuyên qua tầng mây, ánh nắng buổi trưa tràn qua khung cửa sổ, nhẹ nhàng phủ lên đôi tay đang nắm chặt của chúng tôi. Tôi tựa đầu lên vai anh, trong lòng bỗng nhớ lại buổi sáng hôm ấy — ngày tôi mặc váy cưới đứng trước cửa Cục dân chính. Nếu khi ấy tôi biết rằng chỉ cần quay đầu lại sẽ gặp được hạnh phúc như thế này, thì có lẽ tôi đã không khóc.
“Em đang nghĩ gì vậy?” Giang Lâm cúi đầu, giọng nói dịu dàng vang bên tai.
“Em đang nghĩ…” Tôi ngẩng đầu nhìn anh, mỉm cười, “Con đầu lòng của chúng ta… hay là đặt tên là Giang Tiểu Dương nhé?”
Đôi mắt anh lập tức sáng lên như được thắp đầy sao trời. Anh ôm chặt tôi vào lòng, giọng nói run run vì xúc động:
“Thật sao?”
“Ừm.” Tôi đặt tay lên bụng, lúc ấy vẫn còn phẳng lì, thì thầm, “Đêm ở Paris hôm đó…”
Anh xúc động đến mức không nói nên lời, chỉ có thể không ngừng hôn lên tóc tôi. Hành khách hàng ghế trước tò mò quay đầu nhìn, tôi vội chui vào lòng anh, ngượng ngùng né tránh ánh mắt người khác, nhưng trong tim lại cảm thấy tràn đầy yên bình.
Khi máy bay hạ cánh và tôi vừa mở điện thoại, một loạt tin nhắn tràn vào. Ở đầu danh sách là tin nhắn từ Lâm Tiểu Vũ:
“Anh Giang ! Phó Trầm Nghiên đã chuyển lại toàn bộ cổ phần rồi! Kèm theo là một tờ giấy…”
Ảnh đính kèm là một mảnh giấy viết tay, nét bút dứt khoát và quen thuộc:
“Tặng cho đứa trẻ.”
Tôi và Giang Lâm nhìn nhau, không ai nói gì. Bởi có những lời xin lỗi không cần nói thành lời, và có những cuộc chia ly cũng không cần nói “tạm biệt”. Giống như cuốn sổ nhỏ bị cất sâu trong ngăn kéo — nơi ghi lại những tổn thương cũ, nhưng cũng đánh dấu sự khởi đầu mới.
Lúc lấy hành lý, Giang Lâm bất ngờ chỉ tay về phía xa:
“Nhìn kìa, cầu vồng.”
Dưới mái vòm kính của nhà ga, một dải cầu vồng nhỏ hiện lên giữa nền trời xám. Tôi bỗng nhớ lại một buổi chiều mưa rất xa xưa, trước cổng thư viện đại học, có người từng lặng lẽ che ô cho tôi.
Thì ra tình yêu đẹp nhất chưa bao giờ là những cuộc rượt đuổi ồn ào, mà là sự lặng lẽ đi bên nhau từng bước một. Có thể đến muộn, nhưng chắc chắn sẽ đến — như cầu vồng sau mưa, như bình minh sau đêm tối, như người ấy… luôn lặng lẽ đợi mình quay đầu lại.
“Về nhà thôi.” Giang Lâm một tay đẩy xe hành lý, tay kia nắm lấy tay tôi.
“Ừ, về nhà.”
Ánh mặt trời xuyên qua lớp kính, chiếu rọi lên chúng tôi, bóng của hai người chậm rãi kéo dài trên nền đất. Lần này, chúng tôi bước cùng nhau — về phía tương lai.
Kết thúc.