Chương 10 - Mặc Váy Cưới Đợi Anh Rồi Tôi Nhận Ra Mình Là Người Duy Nhất Tham Dự

Anh ta ngồi trên ghế lái, không biểu cảm gì, chỉ lặng lẽ nhìn về phía chúng tôi.

Giang Lâm cũng nhìn theo, sắc mặt thay đổi trong thoáng chốc, nhưng rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

“Đi thôi, đừng để bác trai bác gái đợi lâu.”

Bữa tối diễn ra suôn sẻ ngoài mong đợi.

Bố tôi và Giang Lâm nói chuyện học thuật sôi nổi, mẹ tôi thì không ngớt khen mấy món quà mà anh mang tới.

Sau bữa ăn, Giang Lâm còn chủ động vào bếp rửa bát, làm mẹ tôi vui đến mức cứ cười mãi không thôi.

“Thằng bé này được đấy.” Mẹ thì thầm với tôi, “Còn hơn hẳn cái anh Tổng Phó kia, gần gũi dễ thương bao nhiêu.”

Tiễn Giang Lâm xuống lầu, chúng tôi phát hiện chiếc xe của Phó Trầm Nghiên vẫn còn ở đó.

Anh ta tựa vào xe hút thuốc, dưới chân là một đống đầu lọc — rõ ràng vẫn chưa rời đi.

Giang Lâm siết chặt tay tôi: “Muốn qua đó không?”

Tôi lắc đầu, kéo anh bước đi.

Phía sau vang lên tiếng gọi:

“Noãn Dương.”

Tôi dừng lại, nhưng không quay đầu.

“Chúc em hạnh phúc.”

Giọng anh ta rất nhẹ, nhưng từng chữ đều rõ ràng,

“Nếu một ngày nào đó cậu ta làm em tổn thương…”

“Sẽ không có ngày đó.”

Giang Lâm quay lại, ánh mắt đối diện thẳng với anh ta.

Hai người đàn ông nhìn nhau trong im lặng, không ai chịu nhường ai.

Cuối cùng, Phó Trầm Nghiên dụi tàn thuốc, không nói thêm lời nào, bước lên xe rồi phóng đi, tiếng động cơ vang vọng như một lời tiễn biệt.

“Xin lỗi.” Tôi khẽ nói.

“Không cần.”

Giang Lâm lắc đầu, nâng mặt tôi lên,

“Anh sẽ dùng thời gian để chứng minh, em đã chọn đúng người.”

Dưới ánh trăng, ánh mắt anh kiên định và dịu dàng.

Tôi chợt hiểu — đây chính là cảm giác được yêu thật lòng:

Không cần cố gắng làm vừa lòng ai, không phải chờ đợi ai thay đổi.

Chỉ cần quay đầu lại, anh luôn ở đó, chủ động bước về phía tôi, từng bước đều vững vàng.

Về đến nhà, bố mẹ đã đi ngủ.

Tôi rửa mặt rồi lên giường, vừa nằm xuống thì điện thoại rung.

Là Phó Trầm Nghiên gửi đến một tấm ảnh — là hộ chiếu và mấy bộ đồ tôi hay mặc.

“Đồ của em, anh bảo trợ lý thu dọn rồi.”

Ngay sau đó là một tin nhắn kèm địa chỉ:

“Ngày mai chuyển đến đây được không?”

Tôi nhìn chằm chằm vào địa chỉ lạ đó, bất giác nhận ra —

Anh ta thậm chí không còn muốn bước vào ngôi nhà này nữa.

Năm năm tình cảm, cuối cùng chỉ còn lại một cuộc bàn giao lạnh lẽo và xa lạ.

“Được.”

Tôi nhắn lại, rồi xóa luôn cuộc hội thoại.

Ngoài cửa sổ, bầu trời đêm Bắc Kinh hiếm hoi có sao.

Tôi nhớ lại buổi tối hôm đó ở Milan, khi Giang Lâm nói: “Lần này, cuối cùng cũng đến lượt anh.”

Số phận là vậy — tưởng mình đang chạy về phía mặt trăng, hóa ra lại bỏ quên những vì sao luôn âm thầm ở bên.

Điện thoại lại sáng lên. Là tin nhắn từ Giang Lâm:

“Ngày mai anh đưa em đến một nơi.”

“Đi đâu?” Tôi hỏi.

“Bí mật.” Anh gửi theo một icon mặt cười: 😊

“Ngủ ngon, ánh trăng trắng của anh.”

Tôi mỉm cười, tắt đèn.

Trong bóng tối, tôi nhắm mắt lại.

Ngày mai sẽ là một ngày mới.

Và lần này, tôi không còn là người đứng yên chờ đợi nữa.

Sáng hôm sau, xe của Giang Lâm đã đợi dưới nhà.

Anh đứng bên xe, ánh nắng sớm phủ lên anh một lớp sáng nhẹ. Ngay cả tóc anh cũng như đang phát sáng.

“Dậy sớm vậy à?” Tôi chạy tới, vừa hỏi vừa cười.

Anh như ảo thuật, rút từ sau lưng ra một bó hoa hướng dương:

“Tặng cho nữ chính hôm nay.”

Tôi nhận lấy, phát hiện ở mỗi nhụy hoa đều dán một bức ảnh nhỏ — toàn là ảnh tôi hồi đại học.

Tôi ngủ gật trong thư viện, tôi hùng biện trên sân khấu, tôi vấp ngã trong ngày thể thao…

“Anh lấy đâu ra mấy tấm này vậy?” Tôi vừa lật vừa run nhẹ đầu ngón tay.

“Chụp trộm đó.” Anh cười, mở cửa xe cho tôi.

“Còn nhiều nữa, ở album nhà anh.”

Xe rời thành phố, lao thẳng lên cao tốc.

Tôi hỏi anh định đưa tôi đi đâu.

Anh chỉ nháy mắt:

“Bí mật.”

Ba tiếng sau, xe dừng lại ở một thị trấn ven biển, gió mang theo vị mặn và hơi nước mát rượi.

“Bắc Đới Hà?” Tôi ngạc nhiên.

“Chính xác là công viên Đồi Bồ Câu.” Anh nắm tay tôi đi về phía biển.

“Năm hai đại học em từng đăng một dòng weibo, nói rằng muốn ngắm bình minh ở đây.”

Tôi đã quên từ lâu.

Nhưng anh thì chưa bao giờ quên.

Trên bãi cát, người không đông.

Chúng tôi tìm được một tảng đá lớn để ngồi, phía chân trời đã lờ mờ sáng.

“Thật ra…” Anh lên tiếng, “Anh còn nợ em một lời tỏ tình đúng nghĩa.”

Tôi nhìn anh, vành tai anh đã đỏ lên rồi.

“Tô Noãn Dương.” Anh hít một hơi thật sâu.

“Từ năm hai đại học, anh đã—”

Tiếng chuông điện thoại vang lên.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)