Chương 7 - Mã Xác Nhận Và Những Nghi Ngờ
【Ồ.
【Anh ta yêu cô đến vậy, sao không ly hôn mà cưới cô?】
Bên kia hiển thị “đang nhập……” rất lâu.
Nhưng mãi không có tin mới.
Mục đích của tôi đã đạt được.
Tôi lập tức đặt Cố Chiêu Ninh vào chế độ không làm phiền.
Rồi ngay sau đó liên hệ với cậu ấm từng theo đuổi tôi:
“Đang đó không?”
24
Vài ngày gần đây, tôi đã cho toàn bộ cửa tiệm vào diện bảo hiểm.
Hỏa hoạn hoặc những sự cố ngoài ý muốn.
Đồng thời, đơn ly hôn cũng đã được soạn xong.
Mọi việc đều tiến triển thuận lợi.
Điều duy nhất khiến tôi không vui.
Là công ty của Tống Yến Thanh dường như rất bận, đã nửa tháng anh ta không về nhà.
Tôi vừa chuẩn bị ra ngoài tìm anh.
Thì lại đụng phải Tống Yến Thanh với gương mặt khó coi——
25
Bộ vest trên người anh nhàu nhĩ.
Tóc hình như cũng dài ra không ít.
Trên mặt mọc đầy râu xanh.
Cả người như già đi hơn mười tuổi.
Tôi sợ hãi lùi lại một bước, vẻ chán ghét trên mặt hoàn toàn không che giấu được:
“Sao anh lại thành ra thế này?”
Cánh tay Tống Yến Thanh dang ra, lơ lửng giữa không trung.
Rất lúng túng.
Anh nhìn tôi với ánh mắt tổn thương, gượng cười chua xót.
Nhưng không nói gì.
Một lúc sau.
Tống Yến Thanh bước vào cửa, đổi dép, đứng trước tủ TV, cầm khung ảnh ngắm rất lâu, rồi khẽ cười:
“Vi Vi, em xem, dáng vẻ mười năm trước của chúng ta……
“Trông thật ngốc, nhưng lại tràn đầy hy vọng vào tương lai.”
Anh nhìn bức ảnh đầy tình cảm, như đã hạ quyết tâm:
“Dù khi đó chúng ta chẳng có gì, nhưng vẫn có nhau.
“Sau này, chúng ta cũng sống thật tốt đi.”
Tôi không giấu nổi sự kinh ngạc:
“Ý anh là gì?”
Tống Yến Thanh tưởng tôi vì bất ngờ mà xúc động, đưa tay xoa tóc tôi, cười nói:
“Anh không cần Cố Chiêu Ninh nữa.
“Sau này cũng sẽ không cần, hơn nữa, sẽ không bao giờ có Tống Chiêu Ninh, Lý Chiêu Ninh…… quãng đời còn lại, anh chỉ sống tốt bên em thôi.
“Sao vậy Vi Vi? Vui đến mức không nói nên lời sao?”
Tôi chưa hiểu, “Sao cơ?”
Tôi lùi lại một bước, nhìn bộ dạng nhếch nhác của Tống Yến Thanh, lại nhớ đến trạng thái mới nhất trên vòng bạn bè của Cố Chiêu Ninh.
Bỗng nhiên nghĩ đến điều gì, liền hỏi anh:
“Công việc của anh gặp vấn đề rồi phải không?”
26
Tống Yến Thanh dường như không ngờ tôi lại đoán ra nhanh như vậy.
Cơ thể khựng lại, sau đó bất lực cười:
“Anh đã cố gắng hết sức rồi.
“Không hiểu sao, rõ ràng dự án gần đây rất thuận lợi, nhưng đến tay anh lại đều đổ bể……
ngay cả những thương hiệu hợp tác lâu năm cũng lần lượt hủy hợp đồng.
“Một cái…… cũng chẳng còn.”
Sau khi hiểu ra.
Tôi cười lạnh một tiếng:
“Vậy……
“Ý anh là sao?”
“Anh biết ngay là em hiểu anh nhất!” Tống Yến Thanh vội vã nắm chặt cánh tay tôi, nụ cười gần như bệnh hoạn:
“Mấy lãnh đạo công ty toàn là lũ vong ân bội nghĩa! Quên hết công lao trước kia của anh, vậy mà lại đối xử với anh thế này……
“Vi Vi, chúng ta bắt đầu lại nhé.”
Tôi siết chặt đơn ly hôn trong tay.
Lùi lại một bước:
“Ý anh là gì?”
“Tiệm nail của em mở nhiều năm như vậy, chắc cũng có vài trăm nghìn tích lũy rồi chứ?”
Nhìn ánh mắt lấp lánh của anh.
Tôi lặng lẽ đảo mắt.
Vài trăm nghìn?
Thật coi thường tôi quá.
Cũng đúng thôi.
Trong mắt Tống Yến Thanh, tôi làm nhiều đến đâu, cũng chỉ là buôn bán nhỏ.
Một đám con gái tụ lại với nhau, thì có thể làm nên trò trống gì.
Vì thế, anh chưa bao giờ thèm nghe tôi kể chuyện cửa hàng.
Tôi không trả lời.
Bấm gọi một số điện thoại đã lưu từ rất lâu:
“Mọi người đến ga rồi phải không?
“Tôi gửi địa chỉ cho mọi người ngay, bắt taxi đến nhé, đi taxi nhanh hơn.
“Yên tâm, tiền taxi tôi sẽ trả.”
Tống Yến Thanh không hiểu, “Ai đến nhà chúng ta?”
Tôi mỉm cười:
“Ba mẹ anh chứ ai.
“Ba anh đánh bạc đến mức phá sản, không còn nhà để ở, nên đến nhờ vả anh.
“Hơn nữa——”
Tôi ném đơn ly hôn vào mặt anh:
“Đây cũng không còn là nhà của chúng ta nữa rồi.”
27
Cơ thể Tống Yến Thanh lảo đảo, theo bản năng chạy ra cửa đóng chặt lại.
Vẻ mặt căng thẳng:
“Em không đùa đấy chứ?
“Bọn họ còn lợi hại hơn cả ma cà rồng! Em cũng đâu phải không biết, hồi đại học nếu không nhờ em…… anh còn chẳng thể học xong!”
Khi đã xé bỏ hết giả tạo, tôi cũng không cần giả vờ nữa.
Giật khung ảnh từ tay anh, ném xuống đất:
“Đừng giả bộ nữa! Anh cái đồ chỉ biết yêu bản thân, ích kỷ vô sỉ!”
Tôi nhặt đơn ly hôn từ dưới đất lên, “Tất cả đồ xa xỉ phẩm của tôi, đều là anh tự nguyện tặng, tôi có chứng cứ, nên đó là tài sản của tôi.
“Còn tài sản chung của chúng ta, tôi bảy anh ba.
“Đừng hỏi tại sao, vì tôi có bằng chứng anh ngoại tình.”
Tôi lấy ảnh chụp, cùng hóa đơn khách sạn, bày ra từng thứ:
“Ảnh thân mật do Lục Chiêu Ninh đăng không đủ làm bằng chứng, nhưng tôi đã dựa theo ảnh đầu giường của hai người, mà đi từng khách sạn loại trừ.
“Khách sạn Vân Vũ, phòng 1688, đúng chứ?”
Tống Yến Thanh giận đến phát điên.
Anh giật lấy đơn ly hôn, xé nát thành từng mảnh.
Đôi mắt đỏ ngầu, nhìn tôi chằm chằm.
Hận không thể xé xác tôi ngay tại chỗ.
Tôi nhún vai, “Không sao, tôi in cả đống.”
Tôi xoay người mở cửa, nhắc anh:
“À đúng rồi, nhớ dọn dẹp cho sạch nhé.”
“Ngày mai môi giới sẽ dẫn người đến xem nhà, bẩn thỉu thế này thì sao bán được giá tốt.
“Dù sao hơn một nửa vẫn là của tôi, tôi vẫn hy vọng có thể bán được giá cao.”
Trong ánh mắt như muốn giết người của Tống Yến Thanh.
Tôi mỉm cười đóng cửa lại.
Vừa bước ra khỏi khu, liền gặp cha mẹ Tống Yến Thanh tay xách nách mang.
Họ vừa đi vừa chửi rủa, những từ ngữ khó nghe không ngừng tuôn ra từ miệng:
“Đồ chết tiệt, có tiền bao nuôi đàn bà, lại không có tiền cho tao tiêu!
“Tao còn tưởng hồi đại học mày đã chết ngoài kia rồi chứ! Không ngờ bây giờ lại phất lên, thế mà chẳng biết hiếu kính chúng tao!
“Tao nợ mấy triệu tiền cờ bạc, nợ cha thì con trả! Hôm nay nó mà không trả, tao sẽ tìm đài truyền hình, vạch mặt cái thằng bất hiếu vô lương tâm này!”
Khi lướt qua