Chương 1 - Ma Tôn Mang Thai Đứa Bé Của Ta
1.
Ngay khi ta vừa tiến vào tâm thức của sư tôn thì đã cảm thấy vô cùng lạnh lẽo.
Đảo mắt nhìn quanh, khắp nơi đều là băng tuyết trắng xóa.
Còn có một nam tử tóc bạc an tĩnh ngồi ở trên mặt tuyết.
“Chịu c h ế t đi!”
Ta không nói hai lời, rút thanh k i ế m bản mệnh của mình ra, đ â m về phía nam tử tóc bạc.
Nam tử quay đầu, câu môi cười khẽ.
Nụ cười này đúng là tuyệt sắc khuynh thành, khuôn mặt tuấn tú của hắn nửa chính nửa tà, khóe mắt có một nốt ruồi son màu đỏ tươi.
Như giọt nước mắt chực chờ rơi xuống, có cảm giác mong manh dễ vỡ.
Ánh mắt ta chột dạ, nam tử phi thân bay đến trước mặt ta, chủ động kề ngực vào sát mũi k i ế m của ta.
“Nàng muốn g i ế t ta?”
Giọng nói hắn hơi khàn khàn, mang theo một chút tủi thân.
“Ngươi chính là tâm ma của sư tôn, hại sư tôn bây giờ người không ra người, ma không ra ma. Ta đương nhiên là muốn g i ế t ngươi.”
Ta nắm chặt chuôi k i ế m.
“Ta chịu một k i ế m của nàng, nếu như ta không c h ế t, nàng ở lại với ta một ngày có được không?”
Hắn nghiêng người về phía trước, dùng sức đi tới, mũi k i ế m đâm sâu ba phân.
M á u tươi ồ ạt chảy xuống dưới, nhìn thấy mà giật mình.
Ta biết rõ trong tâm thức mọi thứ đều chỉ là ảo giác, tâm ma vốn dĩ cũng không có thực thể nhưng mà tay ta vẫn cứng đờ.
Dù sao, gương mặt này của hắn cũng giống sư tôn như đúc.
Chỉ là có thêm một nốt ruồi son đỏ tươi.
“Thế này đã đủ chưa?”
Nam tử đột nhiên tăng thêm sức lực, thanh k i ế m của ta đâm xuyên qua ngực hắn.
Hắn ngã mạnh xuống đất.
“Vậy là c h ế t rồi sao?”
Ta rút thanh k i ế m về, cảm thấy hắn c h ế t dễ dàng quá, ngồi xuống thăm dò hơi thở của hắn.
Mặc dù thân thể của hắn chỉ là ảo giác, nhưng tâm ma cũng có thần thức, hơi thở biến mất thì thần thức cũng tiêu tan, ta có thể cảm nhận được.
“A!”
Bàn tay ta vừa mới đưa ra thì đột nhiên bị nắm chặt.
Một cỗ sức mạnh cường đại khống chế cơ thể ta, ta không phản kháng được, lao vào trong lồng ngực của hắn.
“Cô nương, nàng nói lời thì phải giữ lời. Ta không c h ế t, nàng phải ở lại với ta một ngày.”
Nam tử bỗng nhiên mở mắt ra, một đôi mắt phượng sâu thẳm xinh đẹp, trong mắt toàn là ý cười, mơ hồ mang theo một chút cảm giác mê hoặc.
2.
Ta bị tâm ma giam lỏng!
Hắn dùng ảo cảnh dựng nên một ngôi nhà gỗ giữa hồ, nhốt ta vào trong.
Hắn vốn là một sợi thần thức của sư tôn.
Bởi vì sư tôn đến ma giới trừ ma, không cẩn thận bị nhiễm ma khí cho nên mới sinh ra tâm ma.
“Ngươi thả ta ra!”
Toàn thân ta bị dây leo trói chặt, dùng hết linh lực cũng không tài nào thoát ra.
Tâm ma này cũng có chút lợi hại!
“Đã hứa sẽ ở lại chơi với ta một ngày, nàng lại cứ muốn chạy trốn, ta chỉ có thể trói nàng lại.”
Hàng mi đen dài của nam tử hơi rũ xuống, trông hắn có vẻ buồn rầu.
Ta tức đến bật cười: “Ta hứa với ngươi lúc nào?”
Là hắn tự biên tự diễn!
Nam tử đưa tay lên sờ sờ đầu ta: “Nàng là người đầu tiên ta gặp kể từ lúc ta sinh ra đến giờ.”
Ta phản bác: “Ngươi chẳng qua chỉ là một sợi ma khí, cũng không hề có m á u thịt, sao có thể nói là “sinh ra”?”
Nam tử bỗng nhiên cong môi cười: “Vậy nghĩa là nếu như ta có thân thể, có m á u thịt thì nàng sẽ đồng ý chơi với ta sao?”
Ta cạn lời.
Tâm ma này, tuy đáng giận nhưng cũng có chút ngây thơ.
Hắn chưa bao giờ nhìn thấy thế giới bên ngoài, tất cả những gì hắn biết đều lấy từ trong trí nhớ của sư tôn.
Nam tử nghiêng đầu: “Hay là ta cướp lấy thân thể của sư tôn nàng, làm cho nguyên thần của hắn vĩnh viễn ngủ say. Nàng thấy sao?”
Ta chợt nổi giận, đột nhiên thoát khỏi đám dây leo đang trói quanh người mình, đánh một chưởng về phía hắn.
“Ngươi vọng tưởng!”
Nam tử không tránh không né, thậm chí còn bước về phía ta một bước.
Một chưởng của ta đánh trúng ngực hắn.
Cả người hắn run rẩy, phun ra một ngụm m á u.
“Sao nàng cứ thích đánh ta thế?”
Khóe môi hắn nhuốm m á u, đẹp đến đau lòng, nhưng vẫn cong môi mỉm cười: “Ta nghe nói, Hợp Hoan Tông có một phương pháp tu luyện gọi là song tu. Hay là chúng ta thử xem?”
Ta tức giận trừng hắn: “Không biết xấu hổ!”
Con ngươi đen nhánh của hắn sáng lấp lánh, vô cùng tò mò: “Tại sao song tu lại không biết xấu hổ?”
Ta:...
Sư tôn là một người chính nghĩa hào hiệp như vậy, ai ngờ đâu lại sinh ra một tâm ma phóng đãng tà ác thế này!
3.
Ta tức giận đến run cả nguyên thần, chạy ra khỏi tâm thức của sư tôn.
Sư tôn đang ngồi xếp bằng trên tảng đá bạch ngọc, lười biếng mở mắt.
“Sao rồi?”
Ta áy náy cúi đầu: “Con xin lỗi sư tôn. Tâm ma này lợi hại quá, con không phải đối thủ của hắn.”
Sư tôn nhẹ nhàng lắc đầu, bình tĩnh nói: “Hắn vốn là ma khí ở tầng sâu nhất của ma giới, hiện giờ còn đang dùng chung tu vi với vi sư. Con một lần không g i ế t được hắn cũng là chuyện bình thường.”
Ta ngẩng đầu nhìn sư tôn.
Áo trắng, tóc đen, dung mạo tuấn tú.
Tuy rằng ngũ quan của người giống với tâm ma như đúc nhưng mà khí chất lại hoàn toàn không giống.
“Dao Gia, nếu như con không thể cứng đối cứng với hắn, vậy hãy dùng tình cảm để cảm hóa hắn.”
Sư tôn lạnh nhạt nói.
Ta cả kinh!
Dùng tình cảm để cảm hóa hắn?
Như thế không phải là lừa gạt tình cảm người khác sao?
“Dao Gia, con phải nhớ, tâm ma không phải là con người, con cảm hóa hắn hướng thiện, loại trừ ma tính của hắn, sau đó vi sư sẽ đuổi hắn ra khỏi tâm thức.”
Sư tôn nhìn thấu ý nghĩ của ta.
Ta có chút do dự.
Nhưng mà sư tôn không cho ta thời gian do dự, bày ra trận pháp, đưa ta vào trong tâm thức của người một lần nữa.
4.
Lần này, ta nhìn thấy một bầu trời ngập tràn hoa rơi.
Nam tử tóc bạc từ trong rừng đào chạy về phía ta.
Dường như hắn rất vui vẻ khi nhìn thấy ta, ánh mắt đong đầy ý cười, trong mắt phảng phất như có ánh sao.
“Nàng tới rồi!”
Hắn bay nhanh đến trước người ta, không hề e dè nắm tay ta.
“Đừng có mơ tưởng chiếm tiện nghi của ta!”
Ta nhanh chóng rút tay về.
“Ta thật sự rất sợ nàng không tới nữa.” Hắn không quan tâm đến sự lạnh lùng của ta, cười tủm tỉm nói: “Ta từ trong trí nhớ của sư tôn nàng biết được nàng tên là Tần Dao Gia. Dao Gia Dao Gia, thật là dễ nghe.”
Ta:...
Hắn lại muốn nắm tay ta, sợ ta nổi giận, chỉ dám nắm ống tay áo: “Dao Gia, ta mang nàng tới nhân giới chơi nhé?”
Ta nhịn không được quát hắn: “Trong tâm thức lấy đâu ra nhân giới? Ngươi biến ra à?”
Hắn vô tư gật đầu: “Đúng rồi.”
Hắn nhảy lên, mang ta bay về phía khoảng không hư vô.
Sắc trời chợt tối, bên tai vọng đến tiếng đàn sáo.
Trong không khí toàn là mùi phấn son nồng nặc, còn có cả tiếng nói yêu kiều của các cô nương.
Ta tập trung nhìn, là thanh lâu ở nhân giới.
“Ngươi muốn làm gì?”
Ta vô cùng cạn lời, giật mạnh ống tay áo hắn đang nắm trong lòng bàn tay về.
“Nơi này ta đã từng nhìn thấy một lần trong trí nhớ của sư tôn nàng. Hôm ấy, hắn đuổi đuổi g i ế t hồ yêu chạy đến đây.”
Nam tử nghiêng đầu nhìn về phía ta, sâu trong đôi mắt đen dường như hiện lên một tia thương hại.
Hắn đang thương hại ta?
Thương hại ta chuyện gì cơ?
Vào lúc ta đang nghi hoặc, bỗng nghe thấy một tiếng thét chói tai.
Mẫu thân?
Là mẫu thân ta!
Bà bị hồ yêu nhập vào người, mất đi ý thức của phàm nhân.
“Mẫu thân, con đến cứu người!”
Ta nhất thời quên mất đây chỉ là ảo cảnh, lòng nóng như lửa đốt, muốn tiến lên phía trước.
Nam tử đột nhiên túm lấy tay ta: “Dao Gia, nàng đừng gấp, xem tiếp đi.”
Ta bình tĩnh lại, chỉ thấy sau khi nương ta bị hồ yêu nhập vào, sư tôn một thân bạch y nhẹ nhàng, nhàn nhã đi đến.
“Yêu nghiệt! Hôm nay chính là ngày c h ế t của ngươi!”
Trên tay sư tôn cầm Huyền Linh Bảo Kiếm, một k i ế m đâm vào đan điền của mẫu thân ta!
Hồ yêu ở trong cơ thể mẫu thân ta phát ra tiếng kêu thảm thiết, thê lương gào lên: “Sao ngươi có thể không màng sống c h ế t của phàm nhân mà g i ế t ta!”
Sư tôn cười lạnh: “Yêu nghiệt, nếu không phải hôm nay ngươi nhập vào thân thể của một phàm nhân thì ta đã không g i ế t được ngươi rồi!”
Sư tôn lại đâm thêm một k i ế m.
Hồ yêu đã c h ế t.
Mẫu thân ta cũng c h ế t.
Ta nhìn mà mí mắt muốn nứt ra, nếu không phải nam tử bên cạnh giữ chặt cổ tay ta, ta đã không màng tất cả mà nhào qua đó.
“Sư tôn nàng là loại người gì, nàng đã nhìn rõ chưa?”
Nam tử khẽ thở dài.
5.
Ta lấy lại tinh thần từ trong nỗi đau tột cùng.
“Đây là giả!” Ta đỏ mắt trừng nam tử trước mặt: “Nhất định là ngươi dùng ảo cảnh lừa gạt ta.”
Nam tử cũng không giải thích: “Tương lai nàng sẽ biết ta có gạt nàng hay không.”
“Tâm ma xảo trá, nhất định là ngươi muốn gạt ta để ta cãi lời sư tôn, ta tuyệt đối sẽ không bị ngươi mê hoặc!”
Ta hung dữ trừng mắt, hốc mắt ươn ướt, một giọt nước mắt không kìm được rơi xuống.
Từ nhỏ, ta và mẫu thân đã sống nương tựa lẫn nhau.
Sau khi mẫu thân mất, ta lưu lạc đầu đường xó chợ, trở thành một đứa ăn xin.
Ăn xin ba năm trời, hứng chịu đủ loại xem thường và sỉ nhục.
Sau đó, ta vô tình gặp được sư tôn.
Sư tôn nhặt ta về, thu ta làm đồ đệ, dạy ta tu luyện.
Người chính là ân nhân của ta.
“Đừng khóc.” Nam tử đưa tay lên, dùng mu bàn tay lau đi giọt nước mắt kia: “Chúng ta đi xem thử chỗ khác có gì vui không.”
Hắn đột nhiên ôm eo ta, phi thân nhảy lên.
Ngay sau đó, chúng ta đi đến một gian phòng tân hôn nến đỏ chập chờn.
Trên giường, một đôi nam nữ đang lăn qua lộn lại, làm chuyện phu thê.
Ta giận tím mặt: “Ngươi dẫn ta tới xem…”
Nam tử đưa tay che miệng ta lại: “Suỵt.”
Hắn xem một cách thích thú, đôi mắt phát sáng, trong miệng lầm bầm: “Hóa ra, cái này gọi là viên phòng. Không khác biệt lắm so với phương pháp song tu của Hợp Hoan Tông.”
“Nữ nhân kia hình như rất đau.”
“Nhưng nam nhân kia thì nhìn rất sảng khoái.”
Hắn lầm bầm một hồi, bỗng nhiên quay đầu nhìn ta: “Dao Gia, nàng yên tâm, ta nhất định sẽ không làm đau nàng, có thể làm nữ nhân dục tiên dục tử.”
Ta:...
Đây mà là tâm ma cái gì?
Đây là dâm ma thì có!