Chương 8 - Lý Vệ Đông và Chiếc Hộp Tro Cốt

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Anh chạy nhanh tới bên tôi, cởi áo khoác khoác lên người tôi, thấy cổ áo tôi bị kéo lệch, ánh mắt anh lạnh như băng.

Không nói một lời, anh tự tay dùng dây trói chặt Lý Vệ Quân, rồi mới quay sang hỏi tôi, giọng đầy lo lắng:

“Em không sao chứ?”

Tôi vừa lắc đầu thì đã nghe thấy tiếng Lý Vệ Quân nằm dưới đất gào lên:

“Các người làm gì đấy?! Thả tôi ra! Có biết tôi là ai không?! Tin tôi kiện các người lạm dụng quyền lực không?!”

Cố Diễn liếc hắn một cái đầy khinh bỉ:

“Cưỡng ép phụ nữ, hành vi đê tiện. Anh lo mà nghĩ xem sẽ ăn nói thế nào với cấp trên đi.”

Mọi người xung quanh đều nhìn Lý Vệ Quân bằng ánh mắt ghê tởm.

Có người nhổ toẹt xuống đất:

“Nhìn ngoài tưởng đàng hoàng, ai ngờ sau lưng là thứ súc sinh đội lốt người!”

“Lý Vệ Quân” bị mọi người nhìn chằm chằm đến mức mặt đỏ bừng. Hắn nghiến răng nghiến lợi nhìn tôi, ánh mắt tràn đầy oán độc:

“Lâm Lan! Là cô! Cô cố ý đúng không?! Cô tính trước được tôi sẽ đến, rồi cố tình gài bẫy để hại tôi!”

Tôi không nói gì, chỉ khẽ lùi về sau, nép sau lưng Cố Diễn.

Cố Diễn khẽ nhấc tay ra hiệu cho các nhân viên bảo vệ:

“Đưa hắn về phòng bảo vệ. Vụ này nghiêm trọng, nhất định phải xử lý nghiêm túc.”

Về đến phòng bảo vệ, khi thấy lãnh đạo của nhà khách có mặt, khí thế hống hách của Lý Vệ Đông mới dịu xuống đôi chút.

Hắn bắt đầu cố tìm lý do biện minh cho mình.

“Lãnh đạo ơi, tôi thật sự là vì quan tâm cô ta nên mới tìm đến.

Cô ta là phụ nữ lại nuôi con nhỏ, cuộc sống đâu dễ dàng gì? Không phải cũng cần một người đàn ông bên cạnh sao?”

“Tôi vì muốn thay em trai đã khuất chăm sóc cô ta, khuyên cô ta về nhà, ai ngờ cô ta không hiểu lòng tốt, còn vu cho tôi cưỡng ép!

Cô ta mới là kẻ không đứng đắn, ở ngoài dan díu lung tung!”

Lãnh đạo nghe xong báo cáo của Cố Diễn, lại nhìn gương mặt tôi còn chưa hoàn hồn, lập tức đập bàn, giọng lạnh băng:

“Đồng chí Lâm Lan đã báo cáo rõ ràng với chúng tôi rằng cô ấy đã cắt đứt hoàn toàn quan hệ với gia đình anh!

Giữa đêm khuya, anh tự tiện xông vào, kéo người ta vào rừng cây, anh định làm gì?!”

“Lý Vệ Quân! Đây là tội quấy rối phụ nữ!

Nếu truy cứu, hoàn toàn có thể bắt giam khởi tố!

Xét thấy hiện giờ anh là ‘hộ giàu’, có đóng góp kinh tế cho địa phương, chúng tôi tạm thời không báo công an, nhưng phải ghi lỗi lớn, thông báo toàn nhà máy để xử lý kỷ luật nghiêm khắc!”

Hiện tại Lý Vệ Đông đang dùng tên Lý Vệ Quân, cũng đang treo một chức rảnh rỗi trong tổ vận chuyển mà anh trai để lại.

Nếu bị ghi lỗi, bị toàn nhà máy bêu tên, thì cái danh “hộ giàu” của hắn coi như mất trắng, về sau trong huyện cũng không ngóc đầu lên nổi.

Hắn lập tức hoảng loạn, hét lên:

“Tôi là trưởng xưởng! Dựa vào cái gì mà các người kỷ luật tôi?!”

Mọi người trong phòng sững lại vài giây, rồi bật cười:

“Anh? Trưởng xưởng á? Đang mơ giữa ban ngày đấy à?”

“Lý Vệ Quân” mồ hôi đổ như mưa, gào lên:

“Thật mà! Tôi tên là Lý Vệ Đông Tôi mới là trưởng xưởng của nhà máy dệt!”

Hắn quay sang tôi, như bám víu vào tia hy vọng cuối cùng, ánh mắt vừa cầu xin vừa điên loạn:

“Lâm Lan! Em biết mà! Mau nói đi! Anh mới là Lý Vệ Đông anh là chồng em!”

Tất cả ánh mắt trong phòng đổ dồn về phía tôi.

Tôi đối diện với ánh mắt hắn, ánh mắt tôi bình lặng như mặt hồ chết, từng chữ rõ ràng:

“Anh tên là Lý Vệ Quân.

Chồng tôi – Lý Vệ Đông – đã chết từ lâu.

Chính anh đã tự tay lái xe chở thi thể anh ấy đến lò thiêu hỏa táng.”

Lý Vệ Quân như bị sét đánh, trợn tròn mắt:

“Sao có thể… sao em lại không nhận ra anh? Anh là Lý Vệ Đông Người chết mới là anh trai anh!”

“Lâm Lan, nhìn vào mắt anh đi!”

Nghe hắn tự thốt ra sự thật, trong lòng tôi dâng lên một luồng bi ai… nhưng là xen lẫn khoái trá.

Lý Vệ Đông anh biết hết.

Nhưng ở kiếp trước, anh vẫn làm ngơ, để mặc tôi bị thiên hạ mắng chửi, để con gái anh bị nhốt vào chuồng tối không chút thương xót.

Tôi lạnh nhạt mở miệng, giọng không lớn, nhưng từng chữ như dao cứa:

“Đúng, tôi làm sao không nhận ra được chồng mình.

Anh không phải là anh ấy.

Dù anh có gương mặt giống, có thể bắt chước giọng nói, nhưng trái tim anh… đã mục nát từ lâu rồi.

Anh không phải anh ấy!”

“Chồng tôi – Lý Vệ Đông – đã yên nghỉ dưới lòng đất.

Còn anh, vì sao cứ đội lốt anh ấy để anh ấy chết cũng không được yên hồn?!”

Lời tôi nói khiến tất cả mọi người trong phòng đều tin tưởng.

Một kẻ điên.

Một tên đáng thương mượn thân phận em trai chết để trốn tránh tội lỗi.

Ai đó lạnh lùng mỉa mai:

“Nếu anh thật sự là Lý Vệ Đông vậy anh bỏ cái chức trưởng xưởng làm gì?

Còn giả làm Lý Vệ Quân chi?”

“Rõ là muốn lợi dụng thân phận ‘hy sinh vì công vụ’ để lấy lòng thương hại, thoát khỏi tội danh! Mưu tính sâu đấy!”

“Lý Vệ Quân” mặt tím tái, run lên bần bật.

Bỗng hắn như sực nhớ ra điều gì, mắt sáng lên, hét lớn:

“Có người có thể làm chứng cho tôi! Là mẹ tôi! Là Tô Mị!

Hai người họ đều biết tôi là Lý Vệ Đông

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)