Chương 2 - Lý Vệ Đông và Chiếc Hộp Tro Cốt
“Lý Vệ Quân” bị ánh mắt tôi dọa đến lúng túng, nhưng vẫn cố cứng miệng, mạnh miệng nói:
“Em nhìn anh làm gì? Đây là điều Vệ Đông dặn anh trước lúc mất, anh ấy nói muốn gom tiền mua cho anh cái xe máy. Giờ anh ấy không còn, em phải thay anh ấy thực hiện chứ? Hơn nữa, Tô Mị theo anh ấy bao năm cực khổ, giờ anh ấy mất rồi, anh là em cũng nên thay anh ấy bù đắp cho chị ấy một chút chứ?”
Hắn cuống quá, đến mức quên luôn cả vai đang đóng – lúc thì là Lý Vệ Quân, lúc lại thành Lý Vệ Đông.
Bà con xung quanh nghe mà thấy rối như canh hẹ, nhưng ai cũng cảm thấy chuyện một ông anh chồng đi vòi vĩnh tiền riêng của em dâu mới mất chồng là quá đê tiện.
Tôi im lặng vài giây, rồi bất ngờ ôm mặt khóc lớn:
“Không còn tiền nữa rồi! Một xu cũng không có! Tiền của Lý Vệ Đông sớm bị anh ấy tiêu xài ăn chơi hết sạch, đến cả đồ cưới của tôi cũng bị anh ấy đem đi cầm rồi! Giờ trong tay tôi đến tiền mua thuốc cho Lạc Lạc cũng không có!”
“Lý Vệ Quân” luống cuống, bật miệng:
“Không thể nào! Rõ ràng em còn một nghìn tệ! Sổ tiết kiệm còn để ở…”
Nói tới đây, hắn bỗng khựng lại, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Tôi lập tức nắm lấy cơ hội, khóc to hơn, chỉ tay vào mặt hắn mà gào lên:
“Anh cả! Chồng tôi mới mất, thi thể còn chưa lạnh, vậy mà anh không chịu trông linh cữu, lại chạy tới ép một góa phụ như tôi giao nộp tiền riêng! Anh muốn ép chết mẹ con tôi sao?!”
Lời tôi nói dĩ nhiên là bịa. Lý Vệ Đông tuy tồi tệ, nhưng cũng chưa đến mức ăn chơi trác táng.
Nhưng giờ hắn đã “chết”, chẳng còn ai đối chứng. Hắn hoàn toàn không thể phản bác.
Ánh mắt bà con nhìn tôi đầy xót thương, bắt đầu thay nhau khuyên “Lý Vệ Quân”:
“Vệ Quân à, em dâu cậu cũng khổ lắm đấy.”
“Đúng đó, sau này còn phải nhờ cậu nhiều.”
“Cậu là hộ giàu mà, cần gì 1000 tệ đó!”
Mặt “Lý Vệ Quân” lúc xanh lúc trắng, tức đến mức không nói nên lời.
Tôi khẽ cười lạnh, xoay người chạy vào nhà, ôm ra một đống đồ của Lý Vệ Đông – quần áo đi làm, ảnh cưới của hai đứa…
“Tài sản của Lý Vệ Đông chỉ còn lại đống đồ vô dụng này! Tôi đốt ngay tại đây cho ảnh, đỡ để ai đó còn mơ tưởng!”
Tôi kéo cái chậu dùng để đốt vàng mã ra, không buồn nhìn, vứt hết vào trong!
Lửa “phừng” một tiếng bốc lên dữ dội.
“Lâm Lan, cô làm gì vậy?!” – “Lý Vệ Quân” theo phản xạ định xông tới ngăn, nhưng vừa bước được một bước lại phải dừng lại, mặt đen như đít nồi.
Giờ hắn là “Lý Vệ Quân”, lấy tư cách gì mà cấm một “em dâu” đốt di vật của “chồng đã mất”?
Tôi cầm lấy ảnh cưới của hai đứa. Trong ảnh, hắn cười rạng rỡ, tôi cũng ánh lên vẻ hạnh phúc.
Tôi nhìn tấm ảnh vài giây, rồi không chút do dự ném vào lửa.
Kính ảnh gặp nhiệt vỡ “tách” một tiếng, nghe giòn tan.
“Lý Vệ Quân” cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa.
Hắn lao đến, giọng run rẩy:
“Em dâu! Đây là kỷ vật Vệ Đông để lại cho em! Em đốt sạch hết là có ý gì?”
Tôi ngẩng đôi mắt ngấn lệ, giọng nghẹn ngào mà thê lương:
“Người chết rồi, giữ lại mấy thứ vô tri này để làm gì chứ?!”
“Hơn nữa, các người từng người từng người một, cứ ép tôi! Chồng tôi vừa mất chưa đầy vài hôm, các người đã nhào đến đòi tiền! Còn muốn moi nốt da thịt của mẹ con tôi à?!”
Tôi khóc đến tê tâm liệt phế, nước mắt nước mũi đầm đìa.
Mọi người xung quanh đều động lòng thương, ánh mắt nhìn “Lý Vệ Quân” và Tô Mị bỗng thay đổi.
Sắc mặt “Lý Vệ Quân” đen kịt, hai tay siết chặt thành nắm đấm, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn tôi từng chút, từng chút một — đốt sạch toàn bộ dấu vết hắn tồn tại trên đời này, cho đến khi chỉ còn lại tro bụi.
Trở về phòng, con gái tôi – Lạc Lạc – kéo vạt áo tôi, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, ngây ngô hỏi:
“Mẹ ơi, người ngoài kia rõ ràng là ba mà, sao mọi người lại gọi là bác hai?”
Tim tôi nhói lên một cái.
Phải, ngay cả đứa trẻ năm tuổi cũng nhận ra hắn, vậy mà hắn vẫn có thể máu lạnh đến mức quay lưng với chính con gái ruột của mình.
Tôi ôm chặt Lạc Lạc vào lòng, cố gắng không để nước mắt rơi.
“Lạc Lạc ngoan, đó không phải là ba đâu. Ba… ba đã đi đến một nơi rất xa rồi.”
Hôm sau, tôi gửi Lạc Lạc cho một người hàng xóm đáng tin, rồi tự mình lên chuyến xe đò đi huyện.
Tôi tìm đến nhà máy dệt nơi “Lý Vệ Quân” từng làm việc, gõ cửa văn phòng giám đốc.
Giám đốc họ Vương, là một người đàn ông trung niên mặt mũi hiền lành. Vừa thấy tôi, ông đã thở dài:
“Đồng chí Lâm Lan, chuyện của đồng chí Lý Vệ Đông chúng tôi có nghe qua rồi. Đáng tiếc thật, cậu ấy là trưởng xưởng trẻ nhất nhà máy.”
Tôi cúi đầu, vai run run, tỏ vẻ đau khổ.
Giám đốc Vương dịu giọng an ủi:
“Vệ Đông qua đời khi đang trên đường chở nguyên liệu cho nhà máy. Nếu có khó khăn gì, cứ nói thẳng, nhà máy nhất định sẽ giúp đỡ.”
Chính là câu tôi đang đợi.
Tôi lập tức ngẩng đầu, nói ra kế hoạch đã chuẩn bị sẵn:
“Giám đốc Vương, tôi muốn xin xóa hộ khẩu của Vệ Đông khỏi nhà máy, theo quy định người mất khi làm việc, xin cho tôi nhận toàn bộ tiền trợ cấp một lần. Căn nhà được phân cũng xin quy đổi thành tiền cho tôi.”
Giám đốc hơi sững lại:
“Xóa hộ khẩu à? Đồng chí Lâm Lan, theo quy định, chị có thể kế nhiệm vị trí của Lý Vệ Đông vào nhà máy làm việc, đó là biên chế ổn định mà. Hơn nữa, tiền trợ cấp có thể nhận hằng tháng, như vậy mẹ con chị sẽ có chỗ dựa lâu dài.”
Nhưng đó chính là điều tôi muốn tránh.
Nếu nhận công việc, tôi sẽ mãi bị ràng buộc với nhà máy – cũng là ràng buộc với nhà họ Lý.
Tôi lắc đầu, nước mắt lại rơi xuống:
“Giám đốc, tôi không thể ở lại nơi đau buồn này được nữa. Lạc Lạc bị hen, tôi muốn đưa con lên thành phố lớn chữa bệnh. Mỗi lần nhìn thấy nhà máy, tôi lại nhớ đến Vệ Đông… Tôi thật sự chịu không nổi.”
“Vì vậy, tôi muốn nhận tiền trợ cấp một lần, rồi đưa con đi nơi khác, bắt đầu lại từ đầu.”
Lý do tôi đưa ra hợp tình hợp lý.
Một góa phụ đau khổ, muốn rời khỏi chốn thương tâm – ai có thể trách?
Giám đốc Vương trầm ngâm một lúc, rồi gật đầu:
“Tôi hiểu. Được rồi, tôi sẽ báo cáo lên cấp trên. Chị yên tâm, đồng chí Lý Vệ Đông mất khi đang làm việc cho nhà máy, hoàn toàn đủ điều kiện hưởng chế độ tử vong do công vụ, chắc chắn sẽ được ưu tiên chi trả.”
Mọi việc tiến hành nhanh hơn tôi tưởng.