Chương 6 - Ly Hôn Xong Tôi Tặng Tình Địch Một Món Quà

Người đã bất tỉnh, may mà tuyết lở ban nãy phủ hết lối đi hiểm trở, nên tôi có thể kéo anh ta trượt xuống dưới khoảng nửa tiếng là đến được trạm cứu hộ.

Bệnh viện nhanh chóng điều xe đến đưa đi. Tôi định liên hệ người nhà giúp anh ta, nhưng trong phần thông tin khẩn cấp lại hoàn toàn để trống.

Không còn cách nào khác, tôi đành đi theo xe đến bệnh viện.

“Bệnh nhân bị thiếu oxy não, cẳng chân có dấu hiệu gãy nát nghiêm trọng, cần phẫu thuật ngay lập tức!”

Y tá đưa tôi tờ đơn chấp thuận phẫu thuật.

Tôi do dự định từ chối ký tên, nhưng lại nghĩ — người này đến người thân cũng không để lại, có lẽ thật sự không có ai để liên lạc…

Dưới cơn bốc đồng của lòng trắc ẩn, tôi ký vào giấy phẫu thuật với tư cách… bạn gái của anh ta. Nhưng sau khi ca mổ thành công, bác sĩ lại lặng lẽ gọi tôi ra ngoài.

“Cô Lâm sau khi kiểm tra kỹ lưỡng, chúng tôi phát hiện bạn trai cô mắc chứng xơ cứng teo cơ một bên, hay còn gọi là bệnh ‘người băng’ (ALS).”

Bệnh ‘người băng’ — một căn bệnh khiến cơ thể dần mất đi chức năng vận động, cuối cùng chỉ còn nằm liệt giường như một cái xác sống.

Hóa ra là vì vậy, nên anh ta mới bất chấp nguy hiểm leo lên đỉnh núi?

“Vâng, cảm ơn bác sĩ. Cho tôi hỏi, hiện tại tình trạng của anh ấy còn phương pháp nào có thể điều trị không? Không cần chữa khỏi, chỉ cần kéo dài thời gian phát bệnh thôi cũng được.”

“Chúng tôi sẽ dùng thuốc hỗ trợ giúp giảm thiểu cơn phát bệnh, nhưng chỉ có thể kiểm soát, không thể chữa tận gốc. Điều quan trọng là… tuổi thọ trung bình của người mắc bệnh này chỉ còn khoảng 3 đến 5 năm. Mong cô Lâm chuẩn bị tinh thần trước.”

Chuẩn bị tinh thần — thật sự rất cần thiết. Dù sao người ta vừa mới cứu tôi một mạng, nếu tôi quay đầu bỏ đi ngay thì cũng thật vô tình.

“Cảm ơn bác sĩ, tôi hiểu rồi.”

Khi tôi trở lại phòng bệnh, anh ta đã tỉnh.

Đôi mắt vô thần nhìn chằm chằm lên trần nhà, thấy tôi bước vào còn cố ý… lườm tôi một cái.

“Này! Anh là kiểu người gì vậy đấy hả?”

Lại thêm một cái lườm.

8

Tận đến khi tôi chăm sóc anh ta được nửa tháng, anh ta mới chịu mở miệng nói chuyện một cách tử tế.

“Trần Hy. Tên tiếng Trung của tôi. Còn cô, bạn gái giả?”

Hóa ra anh ta giận dỗi chỉ vì cái danh “bạn gái”.

“Tôi là Lâm Thanh. Khi đó tình huống khẩn cấp, tôi không liên lạc được với người nhà anh nên mới ký thay. Anh yên tâm, tôi không có ý định bám lấy anh đâu.”

Lại một cái lườm!

Lần này thì tôi thực sự bực rồi! Dù kiếp trước tôi từng là “chó săn” mười mấy năm cho Tiêu Mẫn Hàn, nhưng tôi tự tin cả ngoại hình lẫn vóc dáng đều không thua kém minh tinh tuyến một. Tên này lấy gì ra mà chê bai tôi?

“Chứ không phải anh cũng chỉ là một bộ xương di động à? Cơ thể chẳng có chút thịt nào, có gì đáng để lên mặt?”

“Nếu không phải nể tình anh từng cứu tôi, anh tưởng tôi thèm dây vào hả?”

Anh ta im lặng.

Ngay sau khi biết được tên tiếng Trung của anh ta, tôi liền cử người điều tra.

Kết quả khiến tôi choáng váng.

Trần Hy, con trai duy nhất của một tập đoàn dầu mỏ khổng lồ, ba năm trước bỏ trốn ngay trong lễ cưới. Nhà họ Trần đã phát lệnh truy tìm khắp nơi suốt ba năm vẫn không thấy tung tích.

Nếu không nhờ trên thông báo truy nã treo thưởng in ảnh rõ ràng, tôi dù có nghe tên cũng không thể ngờ người nằm trong phòng bệnh lại là cậu ấm của tập đoàn dầu khí lớn nhất châu Á.

“Vậy thì anh tự liên hệ với nhà họ Trần đi. Dù sao để tôi chăm sóc con trai họ lâu như thế cũng không hợp lý.”

Huống hồ, tôi đã chịu đựng cái tính kiêu ngạo của anh ta quá đủ rồi!

Tôi chỉ cần gọi một cú điện thoại, nhà họ Trần lập tức cho người đến trong chiều hôm đó.

Không chờ thêm giây nào, tôi dọn dẹp đồ đạc, quay về căn nhà nhỏ của mình ở Canada, tưởng như đã hoàn toàn thoát khỏi anh ta.

Nhưng điều tôi không ngờ là — đến chiều ngày thứ ba, đoàn xe sang trọng mang theo huy hiệu nhà họ Trần vây kín cả biệt thự của tôi.

Trần Hy mặc bộ vest đen lịch lãm bước xuống xe, khí chất ngời ngời, dáng người thẳng tắp, hoàn toàn không có chút vẻ gì là bệnh tật.

“Lâm Thanh, em bỏ đi mà không nói lời nào là rất mất lịch sự, biết không?”

Lúc đó tôi đang ở nhà học cắm hoa cùng mẹ. Nhìn thấy đoàn xe rầm rộ trước cửa, mẹ tôi lập tức quay sang nhìn tôi, ánh mắt đầy nghi hoặc.

“Hỏi thật đấy, con vẫn còn mê kiểu đàn ông này à?”

Mẹ à, mình có thể nói chuyện riêng tư kiểu này sau được không?

“Canada hiện có ba tập đoàn đá quý lớn nhất nước, mỗi nhà đều có tiềm lực hơn nhà họ Lâm các con. Đây là tài liệu về vùng khai thác biển sâu của nhà họ Trần, bên trong có cả mỏ lam đồng hiếm thấy.”

Đúng là loại đàn ông còn tệ hơn cả Tiêu Mẫn Hàn, nhìn người cứ như dùng… lỗ mũi vậy.

“Lâm Thanh, nếu em muốn cứu sản nghiệp nhà họ Lâm thì đồng ý với anh một điều kiện. Toàn bộ số lam đồng đó sẽ là của em.”

“Thật sao?”

Người hỏi là mẹ tôi. Lam đồng được mệnh danh là nữ hoàng trong giới đá quý.

Chỉ cần có một viên nguyên liệu, kết hợp với kỹ thuật thủ công truyền đời của nhà họ Lâm chắc chắn có thể tạo ra sản phẩm xa xỉ đỉnh cao, khiến nhà họ Lâm đứng vững trên thị trường Canada.

Vì thế mẹ tôi mới phấn khích đến vậy.

“Đương nhiên rồi bác gái. Không chỉ thế, sau này tất cả khoáng sản ở những khu vực nhà họ Trần khai thác, nhà họ Lâm đều có quyền sử dụng miễn phí.”

Cái bánh vẽ này to còn hơn tầng ozone.

“Vậy điều kiện là gì?”

Nghe ra được tôi bắt đầu lung lay, anh ta nhếch mày đầy tự mãn, rồi đưa tập tài liệu cho tôi.

“Làm bạn gái anh trong một năm. Cùng anh leo núi. Em biết bệnh tình của anh rồi, có khi chưa tới một năm anh đã về chầu trời. Nhưng dù anh còn sống hay không, thỏa thuận này đều có hiệu lực vĩnh viễn.”

Một thương vụ quá hời, đừng nói là một năm, bắt tôi thủ tiết cho anh cả đời tôi cũng chịu.

“Được, tôi ký.”

“Đợi đã!”