Chương 8 - Ly Hôn Xong Em Mới Biết Mình Có Thai

Tôi quay sang nhìn Hạ Gia Hỷ đang lặng lẽ hóa vàng:

“Hạ Gia Hỷ, tôi muốn một căn biệt thự. Tôi muốn chôn tro cốt và bia mộ của Tống Tinh Hà trong sân vườn.”

“Chị dâu, em sẽ đi xem ngay.”

Đến giờ hỏa táng, Tống Tinh Hà được đưa đến nhà tang lễ.

Hạ Gia Hỷ vừa đứng cạnh vừa nói với tôi về các khu nhà anh đã đi xem.

Tôi chọn căn cuối cùng.

Không bàn đến tiện nghi, chỉ cần biết căn biệt thự ấy nằm ở một khu vực không có hàng xóm trong bán kính mười dặm.

Nếu chôn mộ chồng ở gần khu dân cư, người khác mà biết, sẽ khó tránh bị bàn ra tán vào.

Vậy thì thà chọn nơi hẻo lánh, yên tĩnh còn hơn.

Một tháng sau ngày Tống Tinh Hà qua đời, tôi chính thức bước vào công ty và nhậm chức tổng giám đốc.

Có sự hỗ trợ từ Đặng Tử Hàn và Hạ Gia Hỷ, tôi nhanh chóng làm quen công việc.

Các quản lý cấp cao từng được Tống Tinh Hà cử đi học tập cũng lần lượt quay trở về.

Theo lời họ, chính anh là người đã chủ động sắp xếp họ rời đi, đồng thời phân tán nhân sự toàn công ty để tránh tình trạng lạm quyền, bảo thủ.

Bạn bè của anh cũng lần lượt đến giúp tôi, giới thiệu đối tác, chia sẻ nguồn lực.

Chưa đến một năm, tôi đã hoàn toàn nắm được công ty trong tay.

Ba tháng sau khi nhậm chức, tôi sinh một bé trai.

Đôi mắt giống tôi, nhưng các đường nét còn lại — và cả tính cách — đều y hệt Tống Tinh Hà.

Tôi đặt tên con là Tống Mộng Lai, tên ở nhà là An An.

Mong con cả đời an yên, vui vẻ, không lo không nghĩ.

Đôi khi, tôi vẫn mơ thấy Tống Tinh Hà.

Anh không nói gì nhiều, chỉ luôn nói một câu:

“Xin lỗi em, khiến em phải vất vả như vậy.”

Tôi chỉ mong mình có thể ở lại trong giấc mơ đó mãi mãi, để được ở bên anh thêm một chút.

Chương 11.

Năm năm sau, tôi đưa con trai quay lại quán lẩu cay năm xưa.

Quán vẫn còn đó. Bà chủ vừa nhìn thấy tôi đã nhận ra ngay.

“Ôi, năm năm rồi nhỉ. Con trai cô lớn thế này rồi à? Dễ thương quá trời.”

Bà xoa xoa má bé, rồi bất ngờ hỏi:

“Chồng cô hôm nay không đến à?”

“Anh ấy ở nhà.”

Nghe vậy, bà chủ cười tươi:

“Ôi dào, chồng tôi cũng lười, suốt ngày chỉ ở nhà chẳng chịu làm gì cả.”

Ăn xong, tôi thanh toán rồi dắt con rời đi.

Trên xe, con trai đột nhiên quay sang hỏi:

“Mẹ ơi, đây có phải là chỗ hồi xưa ba dẫn mẹ đi hẹn hò không?”

“Sao con biết?” Tôi nhớ rõ mình chưa từng kể cho con.

Mộng Lai đắc ý nhướn mày:

“Con tìm được nhật ký tình yêu của ba trong phòng làm việc, trong đó ghi hết chuyện ba với mẹ lúc yêu nhau.”

Thực ra, Mộng Lai còn giấu một chuyện —

Cậu bé đã đọc được lá thư ba để lại cho mình.

Nhưng trong thư, ba dặn cậu không được kể cho mẹ biết.

Bên trong bức thư, ba dặn dò con rất nhiều điều — dạy con phải sống như một người đàn ông thực thụ, phải biết chăm sóc và yêu thương mẹ.

Ba còn kể cho con biết mẹ thích gì, yêu màu nào.

Chỉ là… ba không hề nói cho con biết, ba thích gì.

Nghĩ một hồi, cậu bé quyết định:

Sau này lớn lên, cậu sẽ đốt tặng ba một mô hình ô tô mà mình thích nhất.

Thu phong há phải vấn vương trăng, Một vốc ngân hà lặng lẽ rơi vào mộng.

— Thất luật: “Hoa nở thì bướm tự đến”

Sau khi đóng cửa quán lẩu, bà chủ về nhà bắt đầu chuẩn bị bữa tối.

Chồng bà — người đàn ông ngồi trên xe lăn — vừa thấy bà liền đẩy bà ra khỏi bếp:

“Em làm cả ngày rồi, còn nấu nướng gì nữa, để anh.”

Bà hừ nhẹ một tiếng, nhìn ông chồng ngồi trên xe lăn, trong lòng khẽ thở dài.

Chồng bà từng là thợ điện, chẳng may bị giật điện nên liệt nửa người.

Ngoài đôi chân không còn đi được, thì mọi thứ khác đều đã hồi phục.

Nhưng ông vẫn luôn cảm thấy mình là gánh nặng, đã làm khổ vợ con.

Theo bà, vợ chồng là một thể, có gì phải tính toán thiệt hơn làm gì.

Lúc này, bà chợt nhớ tới người phụ nữ ghé quán hôm nay.

Nhớ đến câu “chồng tôi ở nhà” mà cô ấy nói.

Bà thầm mong — mong rằng câu nói ấy là thật.

Mong rằng chồng cô ấy thực sự đang đợi cô ở nhà.

Nếu không… thì buồn biết mấy.