Chương 8 - Ly Hôn Xong Chồng Cũ Theo Đuổi Đến Phát Điên
“Phó Du, anh có sao không?”
Anh chỉ siết chặt lấy tôi, hoàn toàn không trả lời.
Đến khi tôi thấy bàn tay mình dính đầy máutrái tim tôi cũng trong khoảnh khắc đó, trống rỗng hoàn toàn.
Vài ngày sau, Phó Du tỉnh lại từ cơn hôn mê.
Giữa đám đông vây quanh giường bệnh, anh vừa mở mắt đã nhìn thấy tôi.
Rồi anh nở một nụ cười ngây thơ, gọi:
“Chị Dao.”
Phó Du biến thành một người còn ngốc hơn cả Phó Tây.
Đó là nguyên văn lời Liễu Ý.
Bác sĩ nói Phó Du do não bộ bị tổn thương nên trí lực đã thoái hóa, chỉ còn như một đứa trẻ tám tuổi.
Không lâu sau, chúng tôi đưa Phó Du về lại biệt thự Phó gia cũ.
Liễu Ý và Phó Tây tiếp quản công việc ở công ty, bận đến mức quay như chong chóng.
Cũng lúc ấy, tôi mới biết, suốt một năm qua Phó Du đã dẫn dắt Phó thị lội ngược dòng, từ bên bờ phá sản trở thành ngôi sao sáng trong ngành.
Phó Du không còn phải chịu sự áp chế của cha mình nữa.
Một lần Phó Tây tới phim trường đón tôi đi gặp Liễu Ý, cậu ta hỏi tôi dự định tương lai.
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, lơ đãng đáp:
“Cứ xem thế nào đã.”
Tay Phó Tây đang cầm gậy khựng lại, tự lẩm bẩm:
“Anh tôi ấy à, từ nhỏ đến lớn, tôi chưa bao giờ nghĩ anh ấy sẽ thật lòng yêu ai cả.
“Anh ấy khác tôi. Mẹ tôi luôn kỳ vọng anh ấy kế thừa Phó gia.
“Bố tôi thì có cả đống con riêng, cứ vài bữa lại lòi ra một đứa.
Mẹ càng ép, anh ấy càng hận bố.
Tôi hiểu mà, nếu không có nhiều người thừa kế như vậy, anh tôi đâu phải khổ sở đến mức này.
“Tôi chưa từng thấy anh ấy thực sự vui vẻ, cho đến lúc anh ấy cưới chị dâu.
Chỉ duy nhất năm đó, chị không biết đâu, anh ấy như biến thành một người khác vậy.
Tựa như có hồn, có cảm xúc.
“Nhưng rồi khi nhà chị xảy ra chuyện, tôi lại thấy anh ấy lập tức nghe theo sắp xếp của gia đình, đi kết thân với các thiên kim nhà giàu khác…”
Phó Tây nói tới đây khẽ bật cười.
“Chẳng có gì ngạc nhiên cả. Trong mắt anh ấy, lợi ích quyết định lập trường. Mà lập trường thì chẳng dính dáng gì đến tình cảm.”
Trong xe lập tức chìm vào im lặng.
Mãi cho tới khi xe dừng trước tiệm váy cưới mà Liễu Ý đã hẹn, chúng tôi cũng không nói thêm câu nào.
Thời gian rảnh trong lúc quay phim, tôi thường ở lại Phó gia cổ trạch, ở bên cạnh Phó Du.
Vào một buổi chiều, tôi ngồi đọc sách trong thư phòng, Phó Du thì ngồi cạnh nhấm nháp trà chiều.
Đọc sách mỏi mắt, tôi ngẩng đầu nhìn về phía anh.
“Em chỉ là quân cờ của anh sao? Khi không còn giá trị thì tiện tay vứt bỏ?”
Tôi chống cằm, dùng ngón tay chọc nhẹ vào má Phó Du.
“Trong đầu anh chẳng có khái niệm ‘hoạn nạn có nhau’ đúng không?”
Phó Du đang cầm miếng tiramisu, ánh mắt nhìn tôi sáng ngời như trẻ con.
Tôi chưa nguôi cơn giận, tiếp tục dùng tay chọc chọc gương mặt anh.
Phó Du khựng lại, ngước đôi mắt sâu thẳm nhìn tôi chăm chú.
Tôi chợt nhớ lại năm đó, ở căn biệt thự trên núi, anh cũng từng dùng ánh mắt ấy nhìn tôi nghịch nước.
Trong khoảnh khắc thất thần, đầu ngón tay tôi bỗng cảm nhận được một cảm giác ấm nóng.
Phó Du đã nhân lúc tôi không chú ý, khẽ cầm lấy tay tôi, nhẹ nhàng liếm một cái.
Tôi giật mình, rùng mình một cái, vội vàng rụt tay lại.
Ánh mắt nóng bỏng của Phó Du dừng trên khuôn mặt tôi.
Tôi cảm thấy mặt mình nóng bừng, cuống cuồng đứng dậy chạy ra khỏi thư phòng.
Liễu Ý và Phó Tây không có ở nhà, cả biệt thự Phó gia trở nên yên ắng đến lạ thường.
Dù đã trở thành đứa trẻ trong tâm trí, Phó Du bên ngoài vẫn toát ra vẻ cao quý, kiêu ngạo.
Sau khi công việc ở đoàn phim kết thúc, tôi đều quay về ở bên anh.
Có những đêm về muộn, Phó Du sẽ mở to đôi mắt long lanh nước, giận dỗi hỏi tôi:
“Em không cần anh nữa đúng không?”
Mỗi lần như vậy, trái tim tôi lại run lên nhè nhẹ.
Tôi chỉ khẽ cười, dùng những lời dỗ dành trẻ con mà tôi rất quen thuộc:
“Làm sao mà không cần anh được chứ? Em mãi mãi cần anh.”
Tôi nhẹ nhàng ôm lấy anh.
Nhưng tôi lại không nhìn thấy, trong tấm gương sau lưng tôi, ánh mắt Phó Du đang dần lạnh băng.
Không lâu sau đó, bộ phim của tôi công chiếu và nhận được vô số lời khen.
Tôi chuẩn bị theo đoàn phim đi quảng bá toàn quốc.
Người duy nhất biết tôi sẽ rời đi chỉ có Liễu Ý.
Tối hôm đó, Liễu Ý tìm đến phòng tôi.
“Không đợi xong hôn lễ của tớ và Phó Tây rồi hãy đi sao?”
Tôi vừa thu dọn hành lý, vừa đáp:
“Tham gia một lần là đủ rồi.”
Năm đó, tôi và Liễu Ý đều lần lượt gả vào Phó gia.
“Vậy sau này còn quay về không?
Còn hôn nhân giữa cậu và đại ca thì tính sao?”
“Tớ sẽ đi kiện, giải quyết bằng ly hôn tố tụng.”
Liễu Ý nhìn tôi, ánh mắt đầy do dự, như muốn nói lại thôi.
Đúng lúc đó, cửa phòng vang lên tiếng động.
Phó Du đứng lặng ở ngưỡng cửa, ngơ ngác nhìn tôi:
“Sợ bóng tối… muốn ngủ với chị Dao.”
Liễu Ý thấy vậy liền vội vàng kiếm cớ rút lui.
Tôi nhìn Phó Du đứng ở cửa, chỉ biết thở dài bất lực.
Từ sau khi Phó Du bị tổn thương tâm lý, anh như chỉ còn tin tưởng một mình tôi.
Luôn viện cớ sợ bóng tối để quấn lấy tôi ngủ cùng.
May mà khi ngủ, anh rất ngoan, ngoài việc ôm chặt lấy tôi như ôm một con búp bê lớn, cũng không có hành động gì quá giới hạn.
Nghĩ anh chỉ như một đứa trẻ ngốc nghếch, tôi cũng không nỡ từ chối.
Đêm khuya, tôi bị luồng khí lạnh phía sau làm cho tỉnh giấc.
Phó Du ôm chặt tôi từ phía sau.
Khi tôi định ngồi dậy, thì lại nghe thấy tiếng nức nở khe khẽ truyền tới.
Cơ thể tôi khựng lại, không còn vùng vẫy.
Tôi chỉ lặng im nằm đó, nghe anh khóc suốt một đêm.
Sáng hôm sau, bên cạnh tôi đã trống không.
Trong sân, sương sớm vẫn còn chưa tan hết.
Tôi xách hành lý, bước xuyên qua khu vườn, băng qua cả cánh đồng lan dạ hương mà Phó Du đã từng trồng cho tôi.
Không quay đầu lại, cũng không dừng bước.
Càng không hay biết, trên tầng hai phía sau ô cửa kính sát đất, có một đôi mắt sâu thẳm vẫn lặng lẽ dõi theo bóng lưng tôi.
Về sau, mỗi khi tôi đến một thành phố mới, luôn nhận được một bó hoa lan dạ hương.
Trên mỗi bó hoa, đều có một tấm thiệp rất đặc biệt.
Không phải lời chúc, mà chỉ là những dòng tin nhắn về thời tiết:
【Hôm nay trời nắng.】
【Hôm nay nhiều mây.】
Mấy người trong đoàn thấy vậy liền cười trêu:
“Trời ơi, ai lại gửi dự báo thời tiết thế này?”
Chỉ có đạo diễn mỉm cười, nói:
“Chà, đúng là một cách tỏ tình nghệ thuật.”
“Tỏ tình? Đây mà cũng tính là tỏ tình à? Chỉ toàn nói về thời tiết thôi mà.”
Đạo diễn vừa cầm thuốc lá bước ra ngoài vừa buột miệng:
“Câu kia thế nào nhỉ…
‘Anh muốn gọi điện cho em, chỉ để nói hôm nay trời rất đẹp, và anh yêu em.’
Giống như người ta yêu hy vọng, yêu sự chắc chắn vậy.”
Chỉ tiếc rằng, Phó Du đã hiểu ra… quá muộn rồi.
— Toàn văn hoàn —
Ngoại truyện Phó Du
Đối với Phó Du, hôn nhân là một cuộc giao dịch, cũng là một sự hợp tác.
Nhà họ chử gia thế lớn, có lợi ích rất lớn đối với Phó gia.
Vậy nên, cuộc hôn nhân giữa anh và chử Dao vốn là một thương vụ không tồi.
Điều anh không ngờ tới, là mình lại động lòng trong một cuộc giao dịch.
Khi nhà họ chử suy sụp, với Phó gia mà nói, đó là một nước cờ sai.
Có thể cứu vãn không? Có lẽ có, nhưng không cần thiết.
Cho nên anh bắt đầu xa cách, lạnh nhạt với cô.
Nhưng anh chưa từng nghĩ sẽ buông tay.
Anh nghe theo sự sắp đặt của cha mình, tiếp xúc với những đối tượng mới.
Chỉ là anh quên mất, khi con người bị lạnh nhạt và thờ ơ quá lâu, trái tim họ cũng sẽ lạnh dần.
Anh từng không hiểu, tại sao hồi mới cưới, chử Dao cứ ngày nào cũng gọi điện cho anh, thậm chí có những hôm chẳng nói gì, chỉ đơn giản báo:
“Phó Du, hôm nay trời rất đẹp.”
Mãi đến sau khi chử Dao rời đi, anh mới tình cờ đọc được câu nói đó trong một cuốn sách:
【Anh muốn gọi điện cho em, chỉ để nói hôm nay trời rất đẹp, và anh yêu em.
Giống như người ta yêu hy vọng, yêu sự chắc chắn vậy.】
Khi Phó Du bừng tỉnh ngộ, anh dốc hết quyền lực để níu giữ, dốc hết lòng mà vẫy gọi cô quay về, thậm chí không tiếc tự hạ thấp mình, đóng vai kẻ khờ ngốc.
Chỉ là, trong mắt một người đã không còn yêu, tất cả nỗ lực ấy chỉ là một màn độc diễn đầy bi thương.
Những năm về sau, dù chử Dao đi đến đâu, Phó Du cũng lặng lẽ theo sau, ôm theo bó lan dạ hương mà cô yêu thích, chỉ mong một lần cô quay đầu nhìn lại.
Chỉ mong, có thể bắt đầu lại từ đầu.