Chương 6 - Ly Hôn Rồi Tôi Mới Nhớ Ra Mình Là Con Nhà Giàu
10
Tức đến mức tôi quên mất phải bắt anh ta ký vào đơn ly hôn, nghĩ lại cũng thấy hơi tiếc.
Không muốn nghe thêm tiếng anh ta nữa, tôi nhắn tin: “Ký vào đơn ly hôn rồi hãy liên lạc với tôi.”
Tôi cứ tưởng mình đã nói rõ ràng đến vậy, anh ta cũng nên buông tay rồi. Ai ngờ hôm sau đã thấy anh ta đứng ngay trước cổng nhà tôi.
Phải công nhận anh ta cũng có bản lĩnh thật—nhà tôi kín đáo vậy mà vẫn bị lần ra được.
Tôi bước ra gặp anh ta dưới sự hộ tống của vệ sĩ.
“Vận Nhi, thì ra em là em gái của Diệp Ninh. Sao trước giờ chưa từng nói cho anh biết?”
Anh ta nói như thể còn chút trách móc.
Tôi bật cười khinh miệt:
“Thế nào? Không phải cô gái nhà quê như các người tưởng tượng, nên thấy thất vọng à?”
“Không không không, Vận Nhi, anh chưa từng nghĩ em là gái quê hay gì cả. Dù em có là tiểu thư nhà giàu hay không, anh yêu là con người em, không liên quan gì đến thân phận.”
Anh ta định tiến lên gần, nhưng bị vệ sĩ chặn lại, chỉ có thể đứng đó mà nói lời từ tâm can.
Tôi chẳng mảy may cảm động, chỉ hỏi đúng điều quan trọng nhất:
“Đơn ly hôn anh đã ký chưa?”
Anh ta lắc đầu.
Thế thì khỏi nói nhiều, tôi quay người bỏ đi.
“Vận Nhi! Anh không ly hôn đâu!”
Tiếng “phịch” vang lên phía sau.
Tôi quay lại—anh ta quỳ gối xuống đất.
“Vận Nhi, là anh sai, là anh có lỗi với em. Em đánh anh, mắng anh đều được, nhưng đừng rời xa anh, được không? Anh không thể sống thiếu em…”
Nói đến đoạn xúc động, anh ta còn cố nặn ra vài giọt nước mắt.
“Tôi hỏi anh, anh sai ở đâu?”
Tôi từng bước tiến lại gần.
Có lẽ tưởng tôi đã mềm lòng, anh ta lập tức kích động hẳn lên:
“Vận Nhi, anh không nên dây dưa với Tô Mộc! Anh thề là giữa anh và cô ta đã hoàn toàn kết thúc rồi. Em quay về được không?”
“Được thôi.”
Anh ta ngẩng phắt đầu lên, trong mắt ngập tràn hy vọng.
Tôi giáng cho anh ta một cái tát thật mạnh.
Mặt anh ta lệch hẳn sang một bên.
Anh ta ôm má, ánh mắt như bị tổn thương nặng nề nhìn tôi.
Tôi nhìn thấy trên tay anh ta vẫn đeo chiếc đồng hồ từng xuất hiện trong ảnh Tô Mộc đăng trên mạng xã hội, bỗng chốc lại nhớ về Tạ Tuấn khi còn là công tử nhà giàu.
Ngày đó anh ta là nhân vật nổi bật trong trường—đẹp trai, nhà giàu, có khí chất. Dù được nhiều người theo đuổi, nhưng anh ta chỉ một lòng yêu Tô Mộc.
Anh ta yêu dứt khoát, hận rõ ràng—đó cũng là điểm từng khiến tôi say mê.
Biến cố gia đình… thực sự có thể thay đổi một con người đến mức này sao?
“Anh nghĩ anh còn xứng với tôi à? Hơn nữa, đồ Tô Mộc vứt đi, tôi đã lượm một lần rồi. Anh lấy tư cách gì nghĩ tôi sẽ nhặt thêm lần nữa?”
Sắc mặt anh ta tái đi, không ngờ tôi lại dứt khoát đến vậy.
Tôi cười lạnh, xoay người bỏ đi.
“Diệp Vận! Anh sẽ quỳ ở đây đến khi nào em chịu tha thứ cho anh mới thôi!”
Anh ta hét lên sau lưng tôi.
Tôi bước đi không ngoái đầu.
11
Trời mùa hè lúc nắng lúc mưa. Mới nãy còn nắng chang chang, giờ mây đen kéo đến, mưa đổ như trút.
Tôi nhìn qua cửa sổ—Tạ Tuấn vẫn quỳ ở chỗ cũ, không nhúc nhích.
“Đau lòng rồi hả?”
Anh tôi trêu chọc.
Mẹ thì nhìn tôi đầy lo lắng:
“Vận Nhi, con đừng mềm lòng đấy.”
“Con không mềm lòng đâu, chỉ sợ anh ta chết trước cửa nhà làm xui cả năm.”
Tôi quay đầu lại tiếp tục xem phim.
Anh tôi chẳng thèm bận tâm:
“Chuyện đó chị khỏi lo, anh đã dặn vệ sĩ canh chừng rồi. Chỉ cần anh ta ngất xỉu thì đưa thẳng vào viện.”
Mưa tạnh, mặt trời lại lên.
Quần áo Tạ Tuấn ướt rồi khô, khô rồi ướt lại. Một ngày không ăn gì, vừa tối xuống là anh ta ngất luôn tại chỗ.
Anh ta ngủ mê man suốt một ngày một đêm, đến chiều hôm sau mới tỉnh lại.
Lúc ấy tôi đang ngồi trên ghế cạnh giường bệnh, cầm bản ly hôn xem lại.
Vừa thấy tôi, đôi mắt mờ mịt của anh ta lập tức sáng lên.
“Vận Nhi, em tha thứ cho anh rồi sao?”
Giọng anh ta đầy hy vọng.
Tôi làm như không nghe, đưa tờ đơn ly hôn cho anh ta.
“Vận Nhi, anh không muốn…”
Anh ta lắc đầu né tránh.
“Bây giờ công ty anh chắc đang sắp sụp rồi nhỉ?”
Tôi đột ngột lên tiếng.
Anh ta sững người lại.
“Tôi cho anh một cơ hội: ký đơn ly hôn, tôi sẽ bảo anh tôi buông tha cho anh. Còn nếu không ký, vậy thì ra tòa gặp nhau. Dù sao tôi giờ cũng là thiên kim tiểu thư, không phải nấu cơm giặt giũ, thời gian rảnh nhiều lắm, đủ để chơi với anh cả ngày.”
Tôi cười thản nhiên như không có gì.
Anh ta run rẩy cầm lấy đơn ly hôn, lật đến trang cuối cùng, do dự rất lâu, cuối cùng vẫn ký tên.
“Vận Nhi, em thật sự không thể tha thứ cho anh sao?”
Anh ta vẫn còn chút hy vọng.
Tôi nhận lại đơn ly hôn mà không nói gì.
Bước ra đến cửa phòng bệnh, nhìn hành lang vắng lặng, tôi khẽ mở miệng:
“Tạ Tuấn, từ khoảnh khắc anh dẫn Tô Mộc vào ngôi nhà mới mà hai ta đã cực khổ làm việc để mua, anh phải biết rằng—tôi không thể, và cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho anh.”