Chương 6 - Ly Hôn Rồi Mới Biết Anh Chỉ Diễn Vai Người Chồng Tốt

11

Tôi nghe từng câu trách móc của con gái, sững người đứng yên tại chỗ.

Đầu óc trống rỗng.

Thì ra, con đã cất giấu nhiều chuyện trong lòng đến vậy, mà chưa từng nói cho tôi biết.

Thì ra, điều mà tôi luôn tự cho là đúng — không muốn con thiếu vắng tình thương của một người cha — hóa ra với con lại là gánh nặng, là áp lực.

Tôi liếm đôi môi khô nứt, ngồi xổm xuống, nhìn vào mắt con, nghiêm túc nói:

“Nhưng Như Như à, mỗi đứa trẻ đều nên có một người ba.”

“Mẹ từ nhỏ không có ba, nên luôn bị các bạn trêu chọc, bị gọi là đứa trẻ không cha nuôi…”

“Lớn lên trong một gia đình không trọn vẹn, tính cách cũng dễ trở nên lệch lạc… giống như mẹ…”

Tôi còn muốn cố gắng thuyết phục con.

Muốn dùng ký ức tuổi thơ của mình để khiến con hiểu ra tầm quan trọng của một gia đình đủ đầy.

Nhưng con lại khẽ lắc đầu.

Đưa tay lên xoa nhẹ đầu tôi.

Ánh mắt nghiêm túc khi nói:

“Nhưng mẹ ơi, không có ba đâu phải lỗi của mẹ.”

“Người ta trêu chọc mẹ là lỗi của họ, là do họ không biết cách cư xử.”

“Họ sai, không phải mẹ sai. Mẹ chưa bao giờ làm gì sai cả.”

“Con rất hạnh phúc. Trước đây có ba mẹ thì hạnh phúc, nhưng sau này chỉ có mẹ và con thôi, cũng sẽ rất hạnh phúc.”

“Mẹ luôn dạy con phải tránh xa những điều và những người khiến mình không hạnh phúc.”

“Bây giờ ba chính là lý do khiến mẹ con mình không vui, vậy thì tại sao mình không đá ông ấy ra khỏi cuộc đời luôn?”

Như Như rất nghiêm túc.

Con đang dạy tôi — thế nào mới là hạnh phúc thực sự.

Con giống như một mặt trời nhỏ, chiếu sáng những góc khuất cuối cùng trong lòng tôi.

Từng ngày sau ly hôn, đầu óc tôi lúc nào cũng mơ hồ rối bời, vậy mà giờ đây, nhờ ánh mắt con, mọi thứ bỗng sáng rõ đến kỳ lạ.

Tôi nhìn thấy chính mình năm xưa — đứa trẻ từng bị dồn vào góc tường, bị mắng là không có cha — giờ đây lại có đủ dũng khí để giơ nắm đấm lên phản kháng.

Tôi đưa tay lau đi giọt nước mắt nơi khóe mắt.

Nghĩ một chút, cuối cùng vẫn hỏi:

“Nếu không còn ba nữa, cuộc sống của Như Như có thể sẽ bớt sung túc hơn một chút.”

“Trường quốc tế, lớp năng khiếu, thậm chí là ước mơ du học sau này… có thể sẽ không thực hiện được.”

Con bé nghiêng đầu, suy nghĩ thật nghiêm túc, rồi chân thành trả lời:

“Mẹ ơi, thật ra con không thích mấy bạn trong lớp bây giờ đâu. Không thích so nhà có mấy chiếc xe, mấy căn nhà, hay ba là chủ tịch hay tổng giám đốc.”

“Con cũng không thích học piano nhàm chán, lại càng không muốn đi du học.”

“Con thích ngôi trường cũ cơ.”

“Tan học được ra rừng nhỏ tìm sóc.”

“Về nhà sớm, làm bài xong là được xem phim hoạt hình yêu thích.”

Hòm ký ức của con bé như bất ngờ được mở ra.

Giây phút ấy, con tỏa sáng rực rỡ.

Và chính trong khoảnh khắc đó.

Suy nghĩ mà tôi đã cố chấp giữ suốt nửa năm — phải đối đầu đến cùng với Triệu Lương — bỗng chốc tan thành mây khói.