Chương 3 - Ly Hôn Rồi, Đừng Tìm Tôi
12
Tôi đã đánh giá thấp Phó Dịch Minh.
Anh ta gọi thẳng đến số máy bàn nhà ba mẹ tôi.
May mà ba mẹ ra ngoài tập thể dục sáng, anh trai cũng đi làm.
Tôi đang nhìn Lạc Lạc ăn sáng, chuẩn bị đưa con bé đến trường.
Gần đây con bé cứ lơ đãng, nhưng lại đặc biệt quan tâm đến tôi.
“Mẹ ơi, chú Tây kia gọi tìm mẹ, sao mẹ cố tình không nghe? Mẹ bất lịch sự lắm đó.”
“Mẹ có lý do mà…”
“Mẹ không thích chú ấy à?”
“…”
“Vậy mẹ thích chú kia sao? Người là bạn học đại học với mẹ đó?”
“…”
“Con đi lấy cặp sách giúp mẹ đây!”
Tôi bất lực, vội tìm cách tránh né.
Vừa lên lầu, máy bàn dưới nhà lại reo lên.
Tôi vừa nhấc điện thoại trong phòng, liền nghe giọng nói quen thuộc vang lên.
“Ra nước ngoài chơi lâu vậy rồi, khi nào về?”
Là Phó Dịch Minh.
Giọng anh ta đầy khó chịu.
Tôi biết ngay mà.
Tôi vừa chọc khóc Hứa Ái, anh ta chắc chắn sẽ đến tìm tôi tính sổ.
Tôi vốn định ra tay trước, nhưng Phó Dịch Minh lại khiến tôi bất ngờ.
“Hôm nay là sinh nhật em, nhớ ăn bánh kem nhé.”
Tôi…
Lời mắng nghẹn ngay trong cổ họng.
Phó Dịch Minh có ý gì đây?
Sắp ly hôn rồi, còn giả vờ làm người chồng tốt?
Tôi định chế giễu anh ta, nhưng bỗng nhiên có một giọng nói non nớt vang lên từ đầu dây bên kia.
Lạc Lạc đã nghe máy từ dưới nhà.
“Ba tìm mẹ à? Mẹ không có ở nhà”
Tôi: ???
Rõ ràng tôi đang ở nhà.
Còn chưa kịp hiểu tại sao con bé lại nói dối, thì giọng nó đột nhiên nghiêm túc hẳn.
“Nhưng mà ba ơi, ba tệ quá!”
“Mẹ không thích ăn bánh kem! Mẹ mỗi năm sinh nhật chỉ ăn mì trường thọ thôi!”
“Cái này mà ba cũng không biết! Chú Tây còn biết nữa kìa—”
Con bé đang nói đến anh chàng con nhà giàu người Mỹ đang theo đuổi tôi.
Tôi thật sự không ngờ con gái mình lại giỏi đến vậy.
Nhìn thấu lòng người.
Giọng Phó Dịch Minh khàn đi.
“Chú Tây là ai…”
Lạc Lạc hừ lạnh, giọng đầy cảnh cáo.
“Một trong những ứng viên ba mới của con.”
“Nói chung, ba đừng đến phá rối!”
13
Tôi vội vàng chạy xuống, giật lấy điện thoại của Lạc Lạc.
Nói hay lắm, nhưng không được nói nữa!
Vừa nghe thấy giọng tôi, Phó Dịch Minh gần như gầm lên.
“Vân Sơ Sơ, tôi biết em đang ở đó, không được cúp máy!”
Tôi biết chắc lúc này anh ta đang tức điên lên.
Nhưng liên quan gì đến tôi?
Tôi cúp luôn.
Sau đó, tôi dạy dỗ Lạc Lạc.
“Khi nào mẹ cho phép con tìm ba mới hả?”
“… Con tự ý giúp mẹ thôi.”
Tôi: Cảm ơn con.
Trên đường đưa Lạc Lạc đến trường, điện thoại của tôi cứ reo liên tục.
Tưởng là tin nhắn rác.
Nhìn thử mới thấy—
Người gửi: Phó Dịch Minh.
Tôi sững người, anh ta vậy mà lại nhắn tin cho tôi?
Trước đây, anh ta tìm tôi toàn gọi điện.
Dù tôi yêu cầu nhắn tin, anh ta cũng từ chối.
“Lãng phí thời gian.”
Nhưng với Hứa Ái, dù đang họp, anh ta cũng dừng lại để trả lời tin nhắn.
Thế nên—
Tôi không thèm đọc, xóa luôn.
Trước đây không có, bây giờ cũng chẳng cần.
Sau khi đưa Lạc Lạc vào lớp, Phó Dịch Minh mới gọi đến.
Tôi bắt máy.
“Tại sao không đọc tin nhắn của tôi?”
“Lãng phí thời gian.”
Anh ta nghẹn lời.
“Em vẫn còn giận tôi sao?”
“Không.”
“Ngày mai tôi về nước, toàn bộ cổ phần của tôi sẽ chuyển sang tên em.”
14
“Luật sư của em ngày nào cũng tìm tôi, là vì cái gì?”
“Nếu em lo tôi để lại tài sản cho Hứa Ái, thì không cần thiết. Em về đi, tôi đưa hết cho em.”
Đúng là hào phóng.
Nhưng tôi quá hiểu Phó Dịch Minh.
Anh ta sinh ra trong giàu có, thứ anh ta không bao giờ thiếu chính là tiền.
“Phó Dịch Minh, anh hiểu lầm rồi. Luật sư của tôi tìm anh không phải vì tiền.”
“Là vì tôi muốn ly hôn với anh.”
Lời vừa dứt.
Bên kia đầu dây, hơi thở của anh ta bỗng nhiên im bặt.
Không gian như đóng băng.
Tôi nghĩ…
Anh ta chắc phải vui lắm.
Nếu anh ta thích Hứa Ái, thì cuối cùng cũng có thể đến với cô ta.
Nếu không thích, cũng chẳng sao, anh ta được tự do.
Từ nay về sau.
Anh ta muốn cưng chiều ai thì cưng chiều, tôi sẽ không quan tâm nữa.
Tôi chờ anh ta nói “đồng ý”.
Nhưng chờ mãi——
Giọng nói trầm thấp, lạnh lùng của anh ta vang lên.
“Em thật sự để mắt đến người khác rồi?”
“Vân Sơ Sơ, em ngoại tình đấy.”
“Ly hôn? Đừng mơ.”
Anh ta dập máy.
15
Phó Dịch Minh gặp luật sư của tôi.
Xé nát đơn ly hôn.
Tôi không biết anh ta đã làm gì, nhưng luật sư của tôi từ chức.
Không một luật sư nào trong nước dám nhận vụ của tôi nữa.
Lần tiếp theo gặp lại Phó Dịch Minh.
Là ở Los Angeles.
Hôm đó, sau khi tan làm ở đài truyền hình, đàn anh hẹn tôi đi ăn.
Lần trước anh ấy đã giúp tôi giải quyết một rắc rối trong công việc, lẽ ra tôi nên mời.
Vậy nên, tôi đã đặt bàn trước.
Nhưng không ngờ——
Khi tôi và anh ấy vừa nói cười đi ra khỏi đài truyền hình.
Phó Dịch Minh đang đứng bên đường, tựa người vào cột đá.
Anh ta mặc áo khoác dài màu đen, gương mặt vẫn tuấn tú như trước, dáng người cao lớn.
Hấp dẫn không ít ánh nhìn từ các cô gái bản địa.
Khuôn mặt này, từng khiến tôi rung động.
Nhưng bây giờ——
Tôi ghét cay ghét đắng khuôn mặt đó.
Tôi làm như không thấy anh ta.
“Đàn anh, chúng ta đi ăn món Trung…”
Lời còn chưa dứt.
Phó Dịch Minh đã chắn ngang đường đi của chúng tôi.
“Vân Sơ Sơ, tôi không muốn nói lần thứ hai, đi với tôi.”
“Tại sao anh lại ra lệnh cho tôi?”
Lúc này.
Đàn anh đã đứng chắn trước tôi, bảo vệ tôi sau lưng.
“Sơ Sơ không muốn để ý đến anh!”
Anh ấy quá ngây thơ.
Anh ấy nghĩ rằng Phó Dịch Minh là người biết lý lẽ sao?
Nhưng tôi lại thấy bàn tay Phó Dịch Minh siết chặt, gân xanh nổi lên.
Tôi thở dài, bước lên, kéo đàn anh ra sau lưng mình, ngẩng đầu nhìn thẳng vào Phó Dịch Minh.
“Nếu anh dám động đến anh ấy, tôi không ngại tìm người đánh anh thêm lần nữa đâu.”
Sắc mặt Phó Dịch Minh đen lại.
“Tốt lắm.”
“Vân Sơ Sơ, giỏi lắm. Vì người khác mà đối xử với tôi như vậy.”
Anh ta nhìn tôi chằm chằm, mắt đỏ ngầu.
Anh ta vốn dĩ luôn như thế—
Thứ gì của anh ta thì mãi mãi phải là của anh ta.
Dù anh ta không thích.
Cũng không ai được phép cướp đi.
Nhưng mà.
Phó Dịch Minh.
Thế giới này không xoay quanh anh.
16
Sau lần đó, Phó Dịch Minh không còn đến tìm tôi nữa.
Đồng thời.
Hai “người theo đuổi” ở đài truyền hình cũng không còn rủ tôi đi ăn nữa.
Không phải vì tôi không quen, mà tôi chỉ sợ cái tên khốn Phó Dịch Minh đã đe dọa họ.
Thế là tôi thử dò hỏi nguyên nhân.
Kết quả—
“Sơ Sơ, thật ra bọn anh chỉ làm theo lời dặn của anh trai em, giúp em lấy lại tự tin thôi.”
“Anh ấy sợ em vì chuyện tình cảm mà trầm cảm. Dù sao em cũng sẽ không thích bọn anh, nên bọn anh giả vờ theo đuổi em, để em vui vẻ hơn chút.”
“À, không chỉ có bọn anh đâu, người thứ ba đang trên đường đến rồi.”
…
Năm phút sau.
Tôi gặp “người thứ ba” trong thang máy.
Anh ta là một kiến trúc sư nổi tiếng, tên tiếng Trung là Lý Chí Tín, khách mời của chương trình phỏng vấn đài chúng tôi.
Vừa đẹp trai, vừa có tài.
Nhìn qua đã biết không phải người giỏi mưu mô.
Vừa thấy tôi, anh ta liền chủ động chào hỏi:
“Cô Vân Sơ Sơ? Rất vui được gặp cô.”
Tôi chỉ là một thực tập sinh, làm sao anh ta biết tôi?
Chắc chắn là người thứ ba mà anh trai tôi đã sắp xếp!
“Tôi cũng rất vui được gặp anh, nhưng… chúng ta dừng ở đây được không?”
“Sao cơ?”
“Anh là khách mời phỏng vấn của chúng tôi, tôi không muốn bị dính tin đồn với anh. Nó sẽ ảnh hưởng đến hình ảnh nghề nghiệp của tôi.”
“Hả?”
Diễn, cứ tiếp tục diễn đi.
Thang máy đến tầng tám, anh ta bước ra trước, nhưng trước khi đi, vẫn quay lại nhìn tôi.
“À, cô Vân, bảng tên của cô bị lệch rồi.”
Tôi: ???
Vội cúi đầu nhìn.
Trên bảng tên đúng là có ghi tên tôi.
Tôi: …
Vậy nên…
Có lẽ anh ta không phải do anh trai tôi phái đến.
Vậy nãy giờ tôi vừa nói cái gì thế này?
Tôi bấm nút thang máy liên tục, chỉ muốn lập tức biến mất.
Nhưng không ngờ—
Lý Chí Tín đột nhiên quay đầu, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn tôi.
“À phải rồi, cô Vân, đừng lo, vì hình ảnh nghề nghiệp của tôi cũng rất quan trọng.”
Tôi: …
17
Tôi không muốn gặp lại Lý Chí Tín nữa.
Tôi chỉ muốn mắng anh trai tôi một trận!
Nhân lúc rảnh.
Tôi lập tức rút điện thoại ra, nhắn ngay:
“Anh lấy quyền gì mà tự ý tìm người theo đuổi em? Biến em thành nhân vật chính trong trò chơi hẹn hò đấy à? Anh có biết vừa nãy em mất mặt cỡ nào không?!”
Anh tôi thờ ơ đáp:
“Em là em gái anh, muốn chơi game gì mà chẳng được?”
“Em không muốn chơi——”
“Được được được, anh không tìm nữa, em đừng giận, được chưa?”
Anh ấy dỗ dành tôi một hồi, rồi đột nhiên chuyển chủ đề.
“Vừa nãy chồng cũ của em mới đến công ty tìm anh.”
“Hắn ta mang đến một vụ làm ăn cực lớn, chỉ để nhờ anh nói vài lời giúp hắn, mong em đừng ly hôn.”
Cầu xin sao?
Phó Dịch Minh mà cũng cầu xin anh tôi?
“Phải công nhận, thằng nhóc này tiến bộ rồi. Chịu cắt một miếng thịt lớn như vậy, chứng tỏ nó vẫn để tâm đến em, cũng có vẻ biết sai rồi. Em có muốn…”
Anh tôi bắt đầu dao động.