Chương 1 - Ly Hôn Ngày Thứ Hai Tôi Lên Rolls Royce Về Nhà

Ngày thứ hai mang thai, chồng tôi ép tôi đến cục dân chính để ly hôn.

Tiểu tam khoác tay chồng tôi, đắc ý khoe khoang.

Tôi cười lạnh rồi rời đi.

Tên cặn bã đó sắp mất hết tất cả.

1.

Tôi mặc một bộ vest trắng, ngồi trong Cục Dân Chính, trong túi còn nhét kết quả khám thai từ bệnh viện hôm qua.

Bên cạnh là chồng tôi, đang vui vẻ nói chuyện với tiểu tam ăn diện như tổng tài.

Hai người bọn họ vui vẻ bàn luận xem sau khi lấy xong giấy kết hôn sẽ đi đâu mua quần áo cho đứa con của họ.

Còn chồng tôi thì cầm trên tay hai tờ giấy hẹn số từ sáng nay, một để đăng ký kết hôn, một để đăng ký ly hôn.

Hai người đó quả thật không đợi nổi một giây nào nữa.

Tôi cười lạnh rồi lướt điện thoại.

Cố nén lòng không bật cười mỉa mai.

Đúng chín giờ, ba người chúng tôi thuận lợi ngồi trước bàn làm việc của nhân viên.

Nhân viên nhìn thấy cảnh tượng này cũng không lấy làm lạ, nhanh chóng làm thủ tục cho chúng tôi.

Khi cầm được giấy chứng nhận ly hôn, tôi thở phào nhẹ nhõm.

Cuối cùng cũng kết thúc cuộc hôn nhân ghê tởm này.

Tôi đeo kính râm định rời đi, tiểu tam bước tới kéo tôi lại.

“Chị Tống Từ, hay là chị đợi chúng tôi làm xong thủ tục kết hôn, tiện thể lái xe đưa chị một đoạn nha,” cô ta kiêu ngạo ngẩng mặt lên, định trông thấy bộ dạng bẽ bàng của tôi.

Tôi đeo kính râm, mỉm cười nói với cô ta: “Cô Thẩm, cô còn lớn hơn tôi ba tuổi đấy, không cần khách sáo thế đâu. Còn nữa, cô biết không, sau khi làm xong thủ tục ly hôn thì phải đợi một tháng mới có thể làm thủ tục kết hôn cơ.”

2.

Nghe tôi nói, Thẩm Thanh lập tức nổi cơn tam bành.

Cô ta lớn tiếng cãi vã trong Cục Dân Chính, chồng cũ của tôi chỉ đành bất đắc dĩ hạ giọng an ủi cô ta.

Bảo vệ đã mời hai người họ ra cửa.

Gương mặt của Vu Hoài lúc đỏ lúc trắng, mất hết thể diện.

Một tay anh ta giữ chặt bàn tay nhảy nhót của tiểu tam, một tay nhìn tôi, định nói gì đó.

Tôi cố nhịn cười, bước đến cửa.

Thẩm Thanh vẫn chưa hết hả giận, định khiêu khích tôi, chạy tới kéo tay tôi.

“Chị Tống Từ, dù sao chúng tôi cũng không thể làm thủ tục, để chồng tôi lái xe đưa chị về nhé. Chị xem, ly hôn rồi mà không có nổi một chiếc xe, làm sao về được?”

Ngay lúc đó, một bóng đen từ bên cạnh lao tới, tát thẳng vào mặt Thẩm Thanh.

“Đồ đê tiện không biết xấu hổ, buông tay ra!” – tôi đoán chắc là cô bạn thân của mình, người luôn thẳng tính và đã nhìn không thuận mắt hai người này từ lâu.

Tôi kéo tay cô ấy, cùng bước lên chiếc Rolls-Royce đang đỗ chờ.

Hạ cửa kính xe, để lộ trần xe với bầu trời sao mà Vu Hoài từng mơ ước.

Nhẹ nhàng để lại một câu: “Tự lo liệu lấy.”

Ngay sau đó, anh ta sẽ nhận ra mình đã đánh mất thứ gì.

3.

Kết hôn với Vu Hoài chưa đầy hai năm, vì gia cảnh anh ta không tốt, bố mẹ tôi không đồng ý cuộc hôn nhân này.

Để giữ thể diện cho anh ta, suốt hai năm qua tôi chưa từng đưa anh về nhà.

Trong mắt anh ta, gia thế của tôi cũng không hơn anh là bao, coi thường anh chỉ là chúng tôi tự cao tự đại.

Nửa năm trở lại đây, Vu Hoài thường xuyên đi công tác, hay không về nhà vào ban đêm.

Sau khi tôi phát hiện những manh mối lộ ra, anh ta thẳng thắn thừa nhận đã tìm thấy “tình yêu đích thực”.

Tôi từng nhìn thấy gương mặt của tiểu tam trong điện thoại anh ta, nhan sắc thua xa tôi, như một con gà quê cắm thêm lông màu mè.

Nói là tìm thấy “tình yêu đích thực”, chẳng bằng nói anh ta đã tìm thấy lòng tự tôn đánh mất bên tôi nơi Thẩm Thanh.

Nghĩ lại bản thân cũng có phần sai, tôi nhẫn nhịn và tiếp tục quan sát suốt nửa năm.