Chương 1 - Ly Hôn Là Quyết Định Đầu Tiên Tôi Làm Đúng
Ngày ly hôn, tôi tát Tôn Dĩ Mộng liên tiếp năm cái.
Bùi Ngôn vội vã chạy tới, người đàn bà ấy trốn vào lòng anh ta mà khóc lóc, còn anh ta thì gào lên với tôi:
“Vinh Khởi Quân, em đúng là coi trời bằng vung!”
Tôi giơ tay, lại tát anh ta hai cái nữa:
“Lo dọn đồ ly hôn mà quên dọn luôn anh đấy.”
1
Bùi Ngôn nhìn tôi với ánh mắt đầy kinh ngạc, như thể không tin rằng tôi thật sự dám ra tay với anh ta.
“Ngạc nhiên lắm à?”
“Cũng bình thường thôi. Lúc anh dắt cô thư ký bé nhỏ kia đi khoe khắp nơi, không ngờ sẽ có ngày hôm nay sao? Tầm nhìn ngắn như vậy, công ty nhà họ Bùi không bằng đổi sang họ Vinh đi cho rồi.”
“Dù sao thì ngay khoảnh khắc nhìn thấy hai người, tôi đã nghĩ phải tát vào mặt thế nào cho ngầu rồi.”
Tôn Dĩ Mộng khóc đến phát phiền, nước mắt đầm đìa như hoa lê đẫm mưa, nhìn tôi đầy đáng thương:
“Cô Vinh, cô hiểu lầm rồi. Tôi với Tổng giám đốc Bùi thật sự…”
Tôi chẳng buồn phí lời với loại trà xanh chết tiệt này, quay sang bảo vệ dứt khoát:
“Lôi cô ta ra ngoài.”
Rồi tôi rút một điếu thuốc, dựa người vào bàn làm việc.
Đưa bản thỏa thuận ly hôn cho anh ta:
“Chữ ký.”
“Sau ba mươi ngày chờ hết hạn ‘thời gian bình tĩnh’, chúng ta hoàn tất thủ tục.”
Anh ta lạnh mặt không nói lời nào.
Trong làn khói thuốc mờ ảo, tôi nhìn gương mặt anh ta–đẹp trai thì có đẹp trai thật, cũng chẳng uổng công tôi si mê bao năm trời. Nhưng chỉ cần nghĩ tới chuyện cái miệng từng hôn người khác lại từng chạm vào môi tôi, trong lòng liền dâng lên một trận buồn nôn.
Tôi tháo nhẫn cưới ra, đặt lên bàn làm việc của anh ta, phát ra một tiếng “cạch” trong trẻo.
Nghe như tiếng “cắt” dứt điểm cuối phim của bảng đánh cảnh.
Tôi xoay người, định rời đi.
Bùi Ngôn bỗng gọi tôi lại, ánh mắt hơi ươn ướt:
” Khởi Quân, chúng ta có thể đừng ly hôn được không?”
Tôi chợt nhớ tới mùa hè năm đó, sau kỳ thi đại học, ve kêu râm ran dưới tán cây xanh Bùi Ngôn đứng trong bóng mát, làn gió lướt qua đồng phục rộng thùng thình của chúng tôi. Thiếu niên từng ngông cuồng ngạo nghễ, giờ phút ấy lại ngại ngùng không dám ngẩng đầu nhìn tôi.
” Khởi Quân, thi đại học xong rồi, anh có thể theo đuổi em không?”
“Không được.”
Trong tai như vang lên hai giọng nói cùng lúc.
Một là tôi của quá khứ.
Một là tôi của hiện tại.
“Vì em muốn ở bên anh, bạn trai.”
“Vì em không muốn ở bên anh nữa, chồng cũ.”
Tôi tiện tay dí đầu thuốc vào bàn làm việc, mặt bàn đắt tiền bị tàn thuốc hun cháy một vết đen sì.
Tôi nhìn Bùi Ngôn, giọng điệu đầy khiêu khích:
“Xin lỗi, làm hỏng món quà sinh nhật em tặng anh năm đó rồi.”
“Có điều, anh với Tôn Dĩ Mộng từng làm chuyện bẩn thỉu trên cái bàn này, em thấy ghê quá. Vứt đi là vừa.”
Vẻ mặt Bùi Ngôn chợt thay đổi, lộ rõ vẻ sửng sốt.
Anh ta nhìn tôi, ánh mắt trở nên nguy hiểm:
“Em theo dõi anh?”
Tôi bật cười khẽ, lắc đầu. Lôi từ trong túi xách ra một xấp ảnh, ném lên bàn:
“Không cần. Cô thư ký nhỏ của anh nôn nóng khoe với em trước rồi.”
“Anh ký nhanh đi. Cô ta không phải đang có thai à? Ba giờ chiều còn hẹn khám thai, đơn đặt lịch cũng gửi nhầm qua điện thoại em rồi.”
Tôi cười như thể chuyện cười lớn nhất đời, mở khóa điện thoại, đưa lên trước mặt anh ta.
Cột tiếp theo sau tin nhắn “gửi nhầm” của Tôn Dĩ Mộng.
Chính là tin nhắn của Bùi Ngôn:
“Chiều nay là tiệc mừng thọ của ông nội, anh có khách nên sẽ đến trễ. Em giúp anh đỡ đần một chút nhé.”
Bùi Ngôn nhìn chằm chằm vào màn hình, im lặng không nói.
Tôi chẳng rảnh đâu mà chơi trò “ai nhúc nhích người đó thua” với anh ta, xách túi rời đi.
Trợ lý ló đầu từ ghế phụ:
“Tổng giám đốc Vinh, tối nay chị còn đi dự tiệc mừng thọ của cụ ông nhà họ Bùi không ạ?”
Tôi day day mi tâm, thấy hơi mệt:
“Không đi nữa. Mang bản thỏa thuận ly hôn và lễ mừng thọ giao tới đó giúp tôi. Ông cụ nhà họ Bùi là người hiểu chuyện.”
“Còn nữa, mấy người trong dự án đầu tư mạo hiểm cứ đòi gặp tôi ấy, sắp lịch tối nay luôn đi.”
Tầng cao nhất của khách sạn cao cấp, champagne lăn tăn bọt trong xô đá. Tôi lật xem từng trang bản kế hoạch, đang tập trung thì từ phía thang máy bỗng vang lên tiếng bước chân hỗn loạn.
Bùi Ngôn hất tay phục vụ ra, hùng hổ bước về phía tôi:
“Vinh Khởi Quân, em chơi thật đấy à?”