Chương 4 - Ly Hôn Là Món Quà Tôi Tự Tặng

4

Tôi gặp Lý Khiêm Tự lần đầu vào đầu học kỳ hai năm hai đại học.

Sau khi thất bại trong việc khởi nghiệp, để có điểm tổng kết đẹp hơn, tôi bắt đầu dồn sức lấy thêm điểm học phần.

Tôi là người từ một thị trấn nhỏ thi đậu vào Bình Kinh.

Từng tận mắt chứng kiến sự uy nghiêm của Bình Kinh, cũng đã thấy sự xa hoa choáng ngợp nơi đây.

Tôi đã chứng kiến bạn bè xuất sắc vượt bậc, và cũng chứng kiến có những người sinh ra đã ở vạch đích.

Ở cái nơi mà tiền chảy khắp phố, điểm thi đại học – thứ tôi từng tự hào – thật sự chẳng đáng gì.

Tôi muốn ở lại Bình Kinh.

Nhưng tôi biết, nếu chỉ chăm chỉ học hành, sau khi tốt nghiệp đi làm một cách tuần tự theo lộ trình bình thường, cùng lắm tôi cũng chỉ có được một chỗ để ăn và ở tạm bợ ở Bình Kinh.

Nhưng tôi muốn nhiều hơn thế.

Tôi muốn bám rễ ở đây, đời đời kiếp kiếp, phát triển rực rỡ.

Vì mấy điểm học phần của một buổi hội thảo, tôi xách máy tính đến hội trường sớm để giành chỗ.

Buổi hội thảo hôm đó nghe nói là của một nhân vật có tiếng trong một lĩnh vực nào đó, tôi đến trước 40 phút mà chỗ ngồi gần như đã kín hết.

Tôi khom người chọn được một chỗ ngồi ở rìa, mở máy tính ra. Trên đó là đầy ắp các ghi chép, phân tích về thị trường chứng khoán.

Tôi đang học cách chơi cổ phiếu.

Lý Khiêm Tự ngồi ngay cạnh tôi.

Anh ấy ăn mặc rất giản dị, đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang. Trong ánh đèn lờ mờ của hội trường, thậm chí không thể nhìn rõ đôi mắt của anh.

Diễn giả trên sân khấu nói chuyện rất sôi nổi, còn tôi thì ngồi phía dưới cau mày, vừa nghe vừa vạch vẽ ghi chú.

Rồi Lý Khiêm Tự bất ngờ nghiêng đầu lại gần tôi, giọng trầm khàn áp xuống thấp:

” Sinh viên thương mại mà cũng đi nghe hội thảo khảo cổ à?”

Tôi ngẩng đầu nhìn anh một cái, thấy anh che chắn quá kỹ nên cũng nhanh chóng cúi đầu xuống:

” Khoa Toán, đi kiếm tín chỉ.”

Anh khoanh tay đặt trên đầu gối, dường như có chút hứng thú với câu trả lời của tôi:

” Khoa Toán… luận văn tốt nghiệp định làm về gì?”

Tôi không kiên nhẫn đáp:

” Năm hai, mới mày mò thôi.”

Hội thảo kết thúc, anh đưa cho tôi một tấm danh thiếp, hàng chữ mạ vàng ghi: [Lý Khiêm Tự].

Về đến nhà, tôi lên mạng tra thử cái tên này nhưng không thấy thông tin gì, thế là tôi ném tấm danh thiếp vào thùng rác.

Lần thứ hai tôi gặp lại Lý Khiêm Tự là vào cuối kỳ.

Một giáo sư ngành Sinh của trường công bố một bài báo trên Nature, gây tiếng vang lớn.

Trường tổ chức luôn chuỗi hội thảo kéo dài một tuần, không chỉ sinh viên trường tôi mà sinh viên các trường đại học lớn ở Bình Kinh cũng chen nhau đến nghe.

Tôi đến từ sớm để chiếm chỗ.

Lý Khiêm Tự vẫn ăn mặc kín đáo, tay đút túi đi tới gần, nhìn tôi hỏi:

” Không nghiên cứu chứng khoán nữa à?”

Lần này anh chỉ đội mũ lưỡi trai, để lộ gương mặt nho nhã, đường nét không quá nổi bật nhưng rất hài hòa, đôi mắt đào hoa ánh lên nét cười, khiến người ta dễ dàng có cảm giác ấm áp.

Khí chất là một điều rất kỳ lạ.

Có những người ngoại hình không quá xuất sắc, nhưng khi kết hợp với sự giáo dưỡng và thần thái của họ, lại khiến diện mạo trở nên nổi bật hơn rất nhiều.

Tôi nhìn vào nét điềm đạm trên khuôn mặt Lý Khiêm Tự, cộng thêm sự tự tin được tích lũy từ tiền bạc và xuất thân, trong lòng thầm nghĩ:

“Lại là một công tử nhà giàu nào đây.”

Tôi bắt đầu chủ động tiếp cận Lý Khiêm Tự.

Tấm danh thiếp đã sớm bị xe rác chở đi, tôi phải mượn cớ để xin liên lạc, viện lý do ngớ ngẩn:

“Anh hiểu chứng khoán à? Khi nào rảnh nói chuyện nhé?”

Lúc đó, tôi đã kiếm được một khoản kha khá từ cổ phiếu, khí chất cũng lộ rõ vẻ của một “đại gia mới nổi”.

Tôi tiếp cận anh, bởi nghĩ rằng — biết đâu sau này anh sẽ trở thành mối quan hệ quý giá của tôi ở Bình Kinh.

Dù anh cảm thấy tôi thú vị, hay chỉ đơn thuần bị ngoại hình thu hút, thì với con đường theo đuổi danh vọng này, đó là điều không thể tránh khỏi.

Không phải anh thì cũng sẽ có người khác.

Coi như là tập thích nghi sớm.

Việc va chạm, quan sát và giao thiệp với những công tử nhà giàu kiểu này, cũng giúp tôi rèn luyện kỹ năng nhìn người, đoán ý.

Nhưng suy nghĩ đó không kéo dài được lâu.

Kỳ thi cuối kỳ dần kết thúc, bạn cùng phòng lần lượt về nhà, trong ký túc xá chỉ còn tôi và một tiểu thư học Thương mại — người đã “đen đủi” khi được xếp cùng phòng với sinh viên khoa Toán năm ba như tôi.

Nhưng cô ấy cũng không bận tâm, mỗi ngày đều trang điểm xinh đẹp đi học, rảnh rỗi thì ra ngoài chơi, chẳng mấy khi ngủ lại ký túc.

Gần đây cô ấy lại ngoan ngoãn ở trong phòng, tôi tưởng là đang ôn thi, ai ngờ là vì không muốn về công ty nhà mình học việc dịp nghỉ đông, cũng không muốn sau này kế thừa gia nghiệp, quyết định “dấn thân vào showbiz”.

Sau một thời gian tiếp xúc với Lý Khiêm Tự, tôi thấy mình học được rất nhiều.

Anh không phải kiểu thiếu gia chỉ biết ăn chơi.

Ngược lại, năng lực của anh có thể nói là đứng ở đỉnh kim tự tháp.

Chỉ cần anh gợi ý một câu, số tiền tôi kiếm được từ cổ phiếu đã tăng gấp đôi.

Tôi muốn học hỏi nhiều hơn từ anh, mà muốn học thì cũng phải có cái gì để trao đổi.

Vậy nên sau đó tôi bắt đầu trang điểm kỹ lưỡng để đi hẹn hò với Lý Khiêm Tự.

Dù rằng anh chưa từng chọn địa điểm hẹn hò ở nhà hàng Tây sang chảnh, du thuyền hoành tráng hay quán bar ánh đèn mờ ảo.

Anh dẫn tôi đi chơi bi-a, bắn cung, trượt tuyết, cưỡi ngựa, đánh golf.

Toàn những môn thể thao mà trước đó tôi rất ít tiếp xúc.

Cũng được thôi. Người giàu đều chơi như vậy.

Học thử cũng không có gì thiệt.

Nhưng điều tôi muốn không phải là ăn chơi hưởng thụ, tôi muốn là năng lực.

Anh chỉ dạy tôi một lần, mà đã khiến tôi phải vò đầu bứt tai suốt mấy hôm.

Tôi muốn anh dạy thêm, liền nói thẳng với anh.

Nhưng anh không trả lời, mà dẫn tôi đến một buổi đấu giá trang sức.

Món rẻ nhất ở đó cũng có giá khởi điểm bảy con số.

Hàng loạt món bị tranh mua, mà Lý Khiêm Tự chẳng có ý định tham gia đấu giá.

Tôi nhìn vẻ mặt nhàn nhã của anh, giống như đang xem một vở kịch — chỉ cần làm khán giả dưới sân khấu là đủ.

Còn tôi, thì lại muốn thử anh, muốn biết rốt cuộc anh giỏi đến mức nào.

Vì vậy tôi hỏi anh ta:

“Không có món trang sức nào khiến anh hứng thú sao?”

Anh ngẩng đầu nhìn tôi, hiếm khi trong mắt anh xuất hiện ánh nhìn mang tính chất “xâm lược”.

“Em thích món nào, cứ việc ra giá.” – anh nhẹ nhàng đáp một câu.

Tôi vẫn giữ im lặng, chờ đến khi món trang sức chủ đạo được đưa ra, nghe thấy mức giá khởi điểm tám con số, tôi quay đầu lại, ánh mắt nghi ngờ đặt lên người anh.

Lý Khiêm Tự ngả người tựa vào lưng ghế, ánh mắt tối mờ mịt như thể đang khuyến khích tôi.

Tôi giơ bảng ra giá gấp gần ba lần mức khởi điểm, và thắng phiên đấu giá với món trang sức chủ đạo đó.

Sau khi buổi đấu giá kết thúc, toàn thân tôi run rẩy.

Tôi bỗng nhiên nhận ra — Lý Khiêm Tự còn khó với tới hơn tôi tưởng rất nhiều.

Vài chục triệu đối với anh ta chẳng khác gì một mẩu tàn thuốc — một cái bật tay vẩy đi, cảm giác sảng khoái mà nicotine mang lại khiến anh thấy vài chục triệu đó bỏ ra hoàn toàn xứng đáng.

Anh thậm chí chẳng thèm liếc nhìn món trang sức thêm một lần, chỉ nói với người bên cạnh:

“Đem tặng tiểu thư nhà họ Thẩm làm quà sinh nhật.”

Cứ thế, nhẹ nhàng và không hề tiếc nuối, đem món đồ trị giá hàng chục triệu tặng người khác.

Còn tôi, kiểu người như tôi, đến nằm mơ cũng chưa từng nghĩ đến một cuộc sống có vài chục triệu tiêu vặt là như thế nào.

Lý Khiêm Tự không dẫn tôi đi mở mang tầm mắt, anh đang cảnh cáo tôi.

Tôi bám lấy anh, nhưng chưa từng có ý định dâng hiến bản thân.

Một chút toan tính ấy, anh nhìn thấu.

Anh không ép tôi chấp nhận anh.

Anh biết tôi có tham vọng, nên mới dùng một cách đầy mê hoặc như vậy để khiến tôi chủ động bước tới gần.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)