Chương 1 - Ly Hôn Là Điều Không Thể

1

Khi tỉnh lại, tôi thấy mình đang nằm trong bồn tắm.

Xung quanh toàn là m,áu.

Điện thoại bật loa ngoài, giọng nói của một người đàn ông đầy bực bội vang lên:

“Tôi về nhà rồi, cô lại đi đâu nữa? Cứ làm mình làm mẩy như thế, vui lắm sao?”

Tôi cúp máy, gọi 120. Khi tỉnh lại lần nữa, tôi đã ở trong bệnh viện.

Bác sĩ nói: “Chậm năm phút nữa thôi là không cứu nổi rồi, may mà cô có ý chí sống mãnh liệt.”

“Ừm, tôi biết.”

Tôi đã xuyên vào một cuốn tiểu thuyết ngược.

Nữ chính tên là Tống Hiểu Vũ, yêu đơn phương nam chính Phó Từ.

Dưới sự lạnh lùng, tàn nhẫn của anh ta, cô mắc chứng tr,ầm c,ảm nghiêm trọng, luôn có khuynh hướng t,ự s,á/t.

Tối nay, Phó Từ tổ chức một bữa tiệc hoành tráng để chào đón bạch nguyệt quang của mình trở về nước.

Tống Hiểu Vũ bị kích động, cảm thấy không thể chịu đựng thêm nữa, liền gọi anh ta về nhà.

Chính anh ta là người đã phớt lờ tín hiệu cầu cứu của cô.

Vốn dĩ, cuộc đời của cô sẽ kết thúc vào ngày hôm nay.

Nhưng tất nhiên, bây giờ thì không.

“Điện thoại của cô cứ reo mãi, ghi chú là ‘chồng’, chúng tôi đã thông báo cho người nhà, anh ta đang trên đường tới đây.”

“Không quan trọng. Đứa bé thế nào rồi?”

Khi t,ự s/a,t, Tống Hiểu Vũ vẫn đang mang thai.

“Tim thai từng ngừng đập một lúc, nhưng may mắn là em bé có ý chí sống mạnh mẽ như cô, tạm thời đã thoát khỏi nguy hiểm. Báo cáo chi tiết sẽ có sau một lát.”

“Cảm ơn.”

Một lúc sau, cánh cửa phòng bệnh bị đẩy ra.

Một người đàn ông mặc vest chỉn chu bước vào, vừa nhìn thấy cổ tay quấn băng gạc của tôi liền nhíu chặt đôi mày tuấn tú:

“Lại giở trò này? Tống Hiểu Vũ, ngày nào cũng đòi chết, sao cô còn chưa chết đi?”

“Anh còn chưa chết, tôi đâu cần phải vội.” Tôi bình tĩnh nhìn anh ta. “Tôi sẽ tiễn anh trước, Phó Từ.”

Trong nguyên tác, sau khi Tống Hiểu Vũ chết cùng đứa con trong bụng, Phó Từ đột nhiên nhận ra mình yêu cô.

Anh ta hối hận khôn nguôi.

Tình yêu muộn màng bùng lên.

Một năm sau, Phó Từ chết vì ung thư dạ dày.

Một năm, không dài, tôi đợi được.

Phó Từ chưa bao giờ nghe Tống Hiểu Vũ nói những lời độc ác như vậy, sững sờ trong giây lát:

“Tôi chỉ đi họp mặt bạn học một chút thôi, cô cần gì làm quá lên thế?”

Cái gọi là “bạn học cũ” của anh ta chính là bạch nguyệt quang Lâm Sương.

Nhưng tất nhiên, tôi không quan tâm.

“Muốn giết một người thì không giấu được. Dù anh làm gì, gặp ai, tôi đều muốn anh chết, chẳng liên quan gì cả.”

Phó Từ khó tin lắc đầu: “Tống Hiểu Vũ, cô điên rồi sao? Ngày nào cũng đòi sống đòi chết, đừng lôi người khác vào!”

“Anh nói gì thế? Cô ấy là bệnh nhân trầm cảm đấy, anh còn một câu ‘chết’ hai câu ‘chết’, anh có khác gì kẻ sát nhân đâu?”

Bác sĩ nghiêm khắc trách mắng anh ta, sau đó dịu giọng nói với tôi:

“Đây là báo cáo, em bé không có vấn đề gì. Hai mẹ con đều may mắn, mẹ tròn con vuông.”

“Cô mang thai?” Phó Từ sững sờ, sau đó lạnh lùng quay mặt đi. “Tôi đã nói không muốn có con. Mỗi lần đều dùng biện pháp tránh thai, cô đã làm gì với bao cao su?”

“Biện pháp tránh thai tốt nhất là đừng làm. Chuyện này anh không biết à? Hay là tôi cưỡng bức anh? Nếu phải, anh đi báo cảnh sát đi, kiện tôi tội cưỡng bức trong hôn nhân.”

Tống Hiểu Vũ trước đây là một người phụ nữ dịu dàng và trầm lặng.

Lần đầu tiên Phó Từ thấy cô sắc bén như vậy.

Anh ta tức đến mức phát điên: “Cô… Cô thật không thể nói lý!”

“Đàn ông cãi nhau vụng về thật nhàm chán. Ngoài gương mặt ra, anh chẳng có gì cả, đúng là phiền phức.”

Tôi kéo chăn đi ngủ, chẳng hiểu nổi Tống Hiểu Vũ thích anh ta ở điểm nào.

Phó Từ nhìn bóng lưng tôi, lúc này điện thoại vang lên, loáng thoáng nghe thấy giọng của Lâm Sương:

“A Từ, em uống say rồi, không biết làm sao để đến khách sạn…”

Phó Từ nhìn tôi một cái: “Tối nay không tiện.”

“Tiện mà. Anh cút đi.” Tôi lên tiếng.

Vốn dĩ, đêm nay Phó Từ nên ở bên Lâm Sương.

Còn Tống Hiểu Vũ thì nghe tiếng máu của mình chảy cạn từng chút một.

“Cô làm loạn đủ chưa?” Phó Từ lúc nào nói chuyện với tôi cũng đầy bực bội.

“Anh đúng là khó chiều thật đấy. Lúc tôi bám lấy anh, anh chê tôi ghê tởm. Bây giờ tôi không muốn nhìn thấy anh, anh lại bám dính lấy tôi như keo con chó. Sao thế, yêu tôi rồi à?”

Phó Từ trừng mắt nhìn tôi, tức giận đóng sầm cửa đi ra ngoài.

Không lâu sau, anh ta xách một cái ghế dựa lại, đặt bên giường tôi, nằm xuống không nói một lời.

2

Tôi nằm viện một thời gian, Phó Từ luôn giữ bộ mặt lạnh lùng mà chăm sóc.

Hôm nay tôi đi trị liệu tâm lý.

Bác sĩ chủ trị Trần Minh nói chuyện với tôi một lúc, sau đó yêu cầu tôi làm lại toàn bộ các bài kiểm tra về tổn thương thực thể và đánh giá tâm lý.

Anh ta nhìn báo cáo, cứ như thể đang chứng kiến một kỳ tích y học.

“Bệnh trầm cảm của cô… đã khỏi rồi. Kết quả kiểm tra tâm lý và xét nghiệm đều rất bình thường.”

“Người mắc bệnh trầm cảm thường khởi phát do chấp niệm quá mức vào một mục tiêu nào đó, dẫn đến tầm nhìn thu hẹp, dồn nén thất bại, cuối cùng biến thành tự hủy hoại bản thân và tự ghét chính mình. Trước đây tôi yêu Phó Từ, trong mắt chỉ có anh ta. Anh ta không yêu tôi, nên tôi cảm thấy mình không có giá trị. Bây giờ tôi buông bỏ rồi, sức sống tự nhiên sẽ hồi phục.”

Trần Minh cười bắt tay tôi: “Chúc mừng cô. Đây là lời chúc từ góc độ một người bạn.”

Trần Minh là người duy nhất thực sự quan tâm đến Tống Hiểu Vũ.

Anh đã chứng kiến người phụ nữ đáng thương này sa lầy trong vũng bùn của tình yêu.

Mọi sự hy sinh đều chìm vào hư không.

Tình cảm chân thành nhất, đổi lại chỉ có tổn thương.

“Vậy bây giờ cô định thế nào? Ly hôn với anh ta?”

“Không ly.” Tôi nhếch môi cười, “Dù sao anh ta cũng là tổng tài.”

Anh ta chết rồi, công ty sẽ thuộc về tôi.

Tại sao phải ly hôn?

3

Ngày tôi xuất viện, Phó Từ nói bận nên không đến đón.

Nhưng tôi lại nhận được một tin nhắn từ số lạ, đính kèm bức ảnh của anh ta.

Ánh mắt anh ta có chút say, cười dịu dàng về phía ống kính, cúc áo sơ mi cởi hai nút, để lộ xương quai xanh quyến rũ.

Tống Hiểu Vũ chưa từng thấy anh ta như vậy.

Còn tôi, chẳng có chút cảm xúc nào.

Tôi chuyển thẳng bức ảnh cho luật sư, bảo anh ta lưu làm bằng chứng.

Vừa bước vào nhà, tôi đã nghe thấy tiếng mở khóa cửa.

Người vào không phải Phó Từ, mà là bạch nguyệt quang của anh ta, Lâm Sương.

“Nhiều năm như vậy, mật khẩu cửa nhà anh ấy vẫn là sinh nhật tôi. Tống Hiểu Vũ, cô lấy gì để đấu với tôi?”

Cô ta nhìn tôi đầy kiêu ngạo, như thể đang đứng trên đỉnh cao mà khinh thường kẻ thất bại.

“Giữ cửa cho chúng tôi, làm cô thấy vui sao?”

Lâm Sương không ngờ tôi sẽ phản kích:

“Năm năm trước, nếu tôi không đi du học, căn bản cô chẳng có cơ hội. Cô cũng thấy đấy, vừa về nước, Phó Từ đã vội vàng đến gặp tôi. Nếu cô biết điều, thì mau xách đồ mà cút đi.”

Tôi thả hai lát chanh vào ly nước ấm, thản nhiên nói:

“Nếu tôi nhớ không nhầm, cô đi du học ở New York phải không? Không xa lắm nhỉ, bay có 25 tiếng thôi, sao lại làm như hai người các người âm dương cách biệt, nhất định phải chia tay vậy?”

“Năm năm, 1800 ngày, 43.800 giờ. Anh ta không dành nổi 25 tiếng để bay qua gặp cô, vậy mà cô còn dám tin anh ta yêu mình? Cô chắc là mình không bị lừa chứ?”

Lâm Sương sững lại. “Khi đó Phó Từ lấy đâu ra tiền mua vé máy bay? Nếu có tiền, anh ấy đâu cần bị cô dùng mạng sống mẹ anh ấy ép cưới?”

“Vậy là cô cũng biết, năm năm trước, Phó Từ chỉ là một gã đàn ông nghèo rớt mùng tơi, ngay cả hai vạn tệ mua vé máy bay cũng không có, một con phượng hoàng nam chính hiệu.”

Tôi xoay ly rượu trong tay, nở nụ cười nhẹ nhàng:

“Bây giờ anh ta thành tổng tài của Phó thị rồi, cô liền bảo tôi cút đi? Ha, giữa ban ngày mà còn dám cướp giật thế này à?”

Lời vừa dứt, tiếng còi cảnh sát vang lên bên ngoài cửa.

Lâm Sương nhíu mày: “Cô báo cảnh sát?”

Tôi nâng ly rượu về phía cô ta: “Gặp cướp, báo cảnh sát là chuyện bình thường, mời cô biết điều mà tiếp thu.”

Bị cảnh sát áp giải đi, cô ta vẫn gào thét: “Tôi xem cô lấy tội danh gì để bắt tôi?!”

4

“Tội danh đột nhập trộm cướp.” Tôi bình tĩnh ngồi trong sở cảnh sát, lặp lại với viên cảnh sát.

Lâm Sương nước mắt lưng tròng: “Tôi chỉ có chút xích mích tình cảm với cô ta…”

“Tôi không quen cô ta. Cô ta phá khóa cửa vào nhà tôi, đã phạm pháp hình sự. Tôi nhớ không nhầm thì, khởi điểm là mười năm tù.”

“Tống Hiểu Vũ! Tôi chỉ đến nhà bạn trai mình thôi! Cô lại muốn tôi ngồi tù?!” Lâm Sương nghe đến “mười năm”, hoàn toàn mất kiểm soát.

Tôi thong thả nói:

“Thứ nhất, anh ta là chồng tôi. Thứ hai, căn nhà đó là của tôi. Cô là du học sinh Mỹ đúng không? Vậy chắc cô cũng biết, mười năm đã là quá nhẹ. Nếu chiếu theo luật pháp Mỹ, ngay khi cô bước vào cửa, tôi bắn cô một phát chết luôn cũng là phòng vệ chính đáng.”

“Tống Hiểu Vũ!”

Sau lưng truyền đến tiếng quát giận dữ của đàn ông.

Trước đây, chỉ cần Phó Từ nổi giận, Tống Hiểu Vũ sẽ lùi bước.

Cô luôn sợ làm anh ta mất hứng.

Cố gắng nhẫn nhịn, tìm cách làm hòa.

Tôi không phải người như vậy.

“Cô ta đột nhập vào nhà tôi.” Tôi nhướng mày nhìn anh ta. “Anh nói xem, phải làm sao?”