Chương 6 - Ly Hôn Không Tưởng
6
Có người thậm chí còn moi ra chuyện cũ của nhà họ Tạ năm năm trước.
Anh trai tôi được thả ra. Lục Cận Ngôn rút đơn kiện, chấp nhận hòa giải.
Nhưng nhà họ Tạ lại một lần nữa rơi vào vòng xoáy dư luận, y như năm năm trước.
Thậm chí lần này, dư luận còn điên cuồng hơn.
Thấy tôi bị tấn công khắp nơi, Lục Cận Ngôn dường như cũng không còn hứng thú tính toán với tôi nữa.
Hôm tôi đến đón anh trai, đám phóng viên từ sau lưng Lục Cận Ngôn bất ngờ ùa ra,
hỏi toàn những câu liên quan đến chuyện năm xưa:
“Có phải cha mẹ nhà họ Tạ chiếm đoạt tiền công trình nên mới bị ép nhảy lầu?”
Anh tôi thấy tình hình như vậy, chẳng nói chẳng rằng tát tôi một cái ngay trước mặt mọi người.
Rồi anh giận dữ bỏ đi, để tôi một mình giữa đám đông hỗn loạn.
Phóng viên thấy tôi im lặng mãi cũng dần tản đi.
Tôi mệt mỏi tựa vào tường, ngước lên thì thấy Lục Cận Ngôn đang bước về phía mình.
Anh ta cho tay vào túi, ánh mắt tràn đầy vẻ hả hê: “Tạ Vãn, cô cũng chỉ đến thế thôi.”
Tôi hiểu, anh ta vẫn còn nhớ câu tôi nói với anh mấy ngày trước.
Giờ anh đã nắm được cơ hội, để tất cả mọi người thấy rõ — Tạ Vãn tôi là người thế nào.
Tôi ngẩng đầu lên, giọng điệu bình tĩnh: “Lục Cận Ngôn, kết cục bây giờ, anh hài lòng rồi chứ?”
“Cuối cùng cũng trả được thù, chắc anh vui lắm nhỉ?”
Tôi thấy sắc mặt Lục Cận Ngôn thay đổi liên tục. Nửa ngày cũng không thốt được lời nào.
Tôi cố gắng đứng dậy, nhìn người đàn ông vừa rồi vẫn còn mang dáng vẻ kẻ chiến thắng, giờ phút này đã hoàn toàn sụp đổ.
Đột nhiên tôi thấy mệt mỏi vô cùng. Người đàn ông trước mắt, tôi không muốn dính dáng thêm một chút nào nữa.
Tôi nhẹ giọng nói: “Lục Cận Ngôn, một tháng suy nghĩ đã hết, đi lấy giấy ly hôn thôi.”
Ánh mắt anh thoáng chốc hiện lên sự kinh ngạc, rồi nhanh chóng che giấu.
Nhìn bóng lưng tôi rời đi, giọng anh mang theo cơn giận lẫn run rẩy: “Tạ Vãn, cô là hạng người thế nào, bây giờ mọi người đều thấy rõ rồi đấy!”
Tôi không trả lời. Ngồi trong xe, tôi nhớ lại chuyện năm năm trước, chuyện tôi từng ép anh cưới mình. Tôi đúng là có lỗi với anh.
Nhưng tôi cũng đã giải thích rồi. Sau khi công ty anh thuận lợi lên sàn, tôi cũng nhiều lần đề nghị ly hôn.
Thế nhưng lần nào, anh cũng dùng những lời cay nghiệt để đáp lại tôi:
“Tạ Vãn, dùng xong rồi là muốn bỏ à? Những gì cô nợ tôi, còn lâu mới trả hết.”
Chính vì những câu đó, tôi đã cật lực làm việc, ngày đêm kiếm tiền để trả nợ anh.
Trước mặt người ngoài, tôi đóng vai bà chủ của tổng tài Lục thị, cùng anh dự tiệc, giúp anh ký từng hợp đồng.
Sau lưng, tôi làm tròn bổn phận người vợ, lấy lòng cha mẹ anh, chăm sóc cảm xúc của anh.
Những ngày sau khi ba mẹ tôi qua đời, tôi liên tục chìm trong sự tự trách, ác mộng đeo bám không dứt.
Nửa đêm tỉnh dậy, vẫn phải gắng gượng nghe điện thoại của anh, rồi xuất hiện trước ống kính với nụ cười gượng gạo, thay anh làm rõ tin đồn với Tô Đồng.
Thậm chí anh còn đưa Tô Đồng về nhà, tôi cũng giả vờ như không thấy.
Tôi là người như thế nào, suốt những năm qua anh rõ hơn ai hết.
Dù anh có là tảng đá, lẽ ra cũng đã được tôi sưởi ấm rồi.
Tôi nghĩ, những gì mình làm là để bù đắp, hy vọng có thể khiến anh bớt hận tôi một chút.
Nhưng anh lại chọn cách trả thù tôi đến tận cùng, không từ thủ đoạn, đẩy tôi vào đường cùng.
Thật ra tôi biết, những năm qua nhà họ Tạ đều là do anh tôi gồng gánh.
Tôi cũng biết, rất nhiều dự án của Tạ thị bị Lục Cận Ngôn ngấm ngầm cướp mất.
Nếu không vì tôi, anh tôi đâu cần khổ sở chống đỡ như vậy.
Lục Cận Ngôn hận tôi, anh tôi cũng chán ghét tôi.
Tôi khẽ thở dài.
Giờ đây, nhà họ Tạ nợ nần chồng chất, đứng bên bờ phá sản. Còn tôi thì không biết còn sống được bao lâu nữa.
Trước khi chết, việc quan trọng nhất là tìm ra kẻ năm xưa hại chết ba mẹ tôi. Phải đòi lại công bằng cho họ.
Tôi cố gắng liên lạc với những người bạn cũ, những người tôi từng nhờ điều tra về vụ việc của ba mẹ mình.
Nhưng tôi không ngờ, khi tôi vừa đến nơi, thì lại thấy Lục Cận Ngôn cũng có mặt.
Thấy anh ta đang cầm xấp tài liệu, tôi lập tức lao đến giật lấy, ánh mắt đầy cảnh giác.
Lục Cận Ngôn lúng túng, giọng cũng nhỏ hẳn đi: “Chỉ là tiện đường qua đây… Họ là bạn cô, cũng là bạn tôi, tôi xem tài liệu thì sao?”
Tôi không nói gì thêm, cầm tài liệu cảm ơn rồi rời đi. Tôi không muốn để người khác thấy trò cười này.
Trên đường về, bác sĩ Trần gọi tôi, bảo tôi đến viện nhập viện.
Lần này tôi thực sự không còn lý do để từ chối nữa. Sau khi nộp hồ sơ lên tòa, tôi bắt taxi đến bệnh viện.