Chương 4 - Ly Hôn Không Kịp Mặc Váy Đỏ
Nhưng Tống Yến Lễ thì khác. Một khi anh ta hết giá trị lợi dụng, nhà họ Tống sẽ lập tức phủi tay.
Chỉ không biết, đến khi cả hai cùng lâm vào đường cùng, liệu tình cảm của họ có còn “sâu nặng” như lúc này không.
“Tổng giám đốc Tang!”
Tôi giật mình hoàn hồn, bắt gặp ánh mắt lo lắng của trợ lý.
“Tổng giám đốc, chị không sao chứ?”
Tôi day day thái dương đang căng tức, nhẹ giọng đáp:
“Không sao, Tống Yến Lễ đâu rồi?”
“Tổng giám đốc Tống rời đi rồi ạ. Trước khi đi… trông có vẻ khá tức giận. Còn cô Lâm thì không hiểu sao lại khóc thảm lắm.”
“À, tổng giám đốc Tang, tôi hình như thấy có người chụp ảnh. Chuyện này có cần xử lý không?”
Tôi khẽ bật cười, không trả lời gì, chỉ cầm ly rượu vang bước đến đứng trước cửa sổ sát đất, lặng lẽ nhìn ánh đèn rực rỡ bên ngoài.
Xem ra tôi đã đánh giá quá cao Lâm Thu Di rồi.
Ngay vào thời điểm nhạy cảm thế này mà còn dám khiêu khích tôi trước mặt, còn muốn dắt mũi dư luận? Thật sự nghĩ rằng chỉ cần bám lấy Tống Yến Lễ là có thể muốn làm gì thì làm sao?
Tôi, Tang Tụng, không phải kiểu phụ nữ thích làm khó phụ nữ khác.
Nhưng cô ta đừng tưởng như thế là tôi không có giới hạn.
“Chuyện tôi bảo cậu thu thập bằng chứng, làm tới đâu rồi?”
“Luật sư đã tổng hợp xong. Bên truyền thông cũng liên hệ xong rồi.”
“Được, vậy thì tung ra đi.”
Tôi ngửa đầu uống cạn ly rượu, giọng nói lạnh tanh như băng.
Tống Yến Lễ, món quà lớn này… anh phải nhận cho tử tế vào đấy.
06
Tối hôm đó, toàn bộ Weibo bị cuốn sạch bởi loạt ảnh nóng giữa Tống Yến Lễ và Lâm Thu Di.
Đám seeding cô ta thuê chưa kịp lên bài đã bị scandal này dìm cho không ngóc đầu nổi.
Tôi ngủ một giấc ngon lành đến sáng, khi tỉnh dậy mới thấy điện thoại — vốn đã để chế độ im lặng — hiện lên hàng chục cuộc gọi nhỡ, và hàng trăm tin nhắn thoại từ Tống Yến Lễ.
Tôi ung dung kéo lên nghe từ tin đầu tiên, rồi thong thả đi rửa mặt.
Khi tôi đánh răng, Tống Yến Lễ còn đang xin lỗi.
Tôi rửa mặt xong, anh ta bắt đầu chuyển sang chửi mắng, kể khổ về việc bị tôi kiểm soát suốt bao năm qua.
Tôi ăn sáng, anh ta chửi mệt rồi, bắt đầu bình tĩnh lại, nghĩ cách giải quyết.
Tôi ngồi trang điểm, anh ta lại chất vấn vì sao tôi cứ phải trẻ con như vậy, nói rằng hai bên gia đình không đáng để rơi vào tình cảnh như hôm nay.
Tôi bắt đầu chọn quần áo, thì giọng anh ta cuối cùng cũng lộ ra vẻ mệt mỏi, bắt đầu hỏi tôi rốt cuộc muốn gì.
“Tang Tang, từng ấy năm tình cảm… em thật sự muốn đẩy mọi thứ đến bước này sao?”
“Tít—”
Cuối cùng thì tôi cũng nghe xong hàng trăm tin nhắn thoại. Và cũng vừa chọn được chiến phục cho ngày hôm nay.
Anh hỏi tôi muốn thế nào à?
Tôi muốn Tống Yến Lễ thân bại danh liệt. Tôi muốn anh ta tay trắng không còn gì. Tôi muốn từng cái bạt tai mà anh ta đã giáng lên mặt tôi — đều phải được trả lại gấp đôi.
Tôi ngắm người phụ nữ kiêu kỳ rực rỡ trong gương, cong môi nở một nụ cười hài lòng.
Vì vụ việc đã làm ầm lên quá lớn, nên ba ngày sau, tôi mở thẳng một buổi họp báo.
Vừa để công khai vạch trần Tống Yến Lễ trước công chúng, vừa để chính thức tuyên bố sự tan vỡ giữa hai nhà Tống – Tang.
“…Trên đây là toàn bộ sự thật về mọi chuyện.”
“Vớ vẩn!”
Giữa lúc cả hội trường còn đang bàng hoàng, một giọng nữ chanh chua đầy kích động vang lên.
Lâm Thu Di nước mắt ngấn lệ nhìn tôi, dáng vẻ yếu ớt run rẩy giữa bao ánh nhìn soi mói:
“Mọi chuyện… hoàn toàn không như những gì cô Tang nói!”
“Tôi và tổng giám đốc Tống trước giờ chỉ là mối quan hệ cấp trên – cấp dưới. Mọi thứ đều do cô Tang tưởng tượng ra! Tôi không hiểu tại sao cô ấy lại phải cố tình nhắm vào một người bình thường như tôi, càng không hiểu tại sao cô ấy lại bỏ công sức bịa ra mấy bức ảnh vừa nhìn là biết ghép!”
“Cô Tang, tôi từng rất kính trọng cô. Tôi cứ nghĩ cô không giống những kẻ tư bản giở thủ đoạn đê tiện, nhưng hóa ra… tôi sai rồi. Tang Tụng, cô chẳng khác gì họ cả! Vì muốn giành được dự án ở khu Đông với giá thấp từ tay nhà họ Tống, cô không từ bất kỳ thủ đoạn bẩn thỉu nào. Cô còn đáng ghê tởm hơn bọn họ gấp vạn lần!”
“Nếu chúng tôi không tìm được bằng chứng thật, e là cô đã thành công rồi. Tang Tụng, cô vô tình thì đừng trách nhà họ Tống phải tuyệt tình!”
Vừa nói, Lâm Thu Di vừa hất tay một cái, đám giấy mà cô ta gọi là “bằng chứng” liền bay lả tả khắp nơi.
Nhưng tôi chẳng hề hoảng hốt hay lúng túng. Ngược lại, tôi còn thoải mái đổi tư thế ngồi, nhàn nhã nhìn Lâm Thu Di đang đắc ý.
“Ủa? Cứ tưởng là có cú plot twist gì ghê gớm lắm, hóa ra là tự vả à?”
“Công nhận. Lãng phí thời gian thật.”
Những lời xì xào từ xung quanh khiến vẻ mặt đầy tự tin của Lâm Thu Di dần dần sụp đổ.