Chương 1 - Ly Hôn Không Kịp Mặc Váy Đỏ
Trong tiệc cuối năm của công ty, nhân viên Chanel nói với tôi rằng bộ váy dạ hội tôi đã đặt cách đây một tháng đã bị bạn trai tôi đích thân đến lấy.
Nhưng không phải lấy cho tôi, mà là cho trợ lý nữ của anh ta.
“Thu Di vừa mới tốt nghiệp, chưa từng tham dự mấy sự kiện long trọng như thế này. Dù sao em cũng nhiều đồ mà, đừng để ý mấy chuyện nhỏ nhặt này nữa.”
Tôi gật đầu tỏ vẻ hiểu chuyện, sau đó cầm thẻ đen của Tống Yến Lễ chọn ra hai mươi người may mắn, để họ đến cửa hàng Chanel thoải mái chọn đồ.
“Cứ chọn thoải mái, mua gì cũng được. Hôm nay tôi bao hết.”
Tống Yến Lễ không phải rất thích mua đồ sao? Vậy thì để anh ta mua một lần cho đã.
Danh tiếng tôi lấy, tiền anh ta trả — hợp lý quá còn gì.
Sau đó, tôi bảo ba đến nhà họ Tống hủy hôn luôn.
Tôi, Tang Tụng, tài sản hàng trăm tỷ, đàn ông tốt thiếu gì? Việc gì phải chết chìm trên một con thuyền thủng mang tên “kẻ phản bội”?
01
“Tổng giám đốc Tang, tôi vừa gọi cho quản lý cửa hàng Chanel – chị Lâm Chị ấy nói bộ váy cô đặt đã bị Tổng giám đốc Tống đích thân đến lấy rồi, phần thanh toán còn lại cũng do anh ấy chi trả.”
“Chị ấy còn nói, lần trước cô định đặt trâm cài áo và kẹp tóc nhưng cửa hàng hết hàng, thì lần này Tổng giám đốc Tống cũng mua luôn cả hai món đó. Có lẽ là định tặng cô hết.”
Tôi hơi bất ngờ ngẩng đầu lên, cây bút đang xoay trong tay cũng dừng lại trong chốc lát.
“Tống Yến Lễ?”
Sau khi được trợ lý xác nhận, tôi phất tay ra hiệu cho cậu ấy ra ngoài.
“Chỉ làm tóc thôi mà cũng phải chứng kiến cẩu lương của chị với Tống Yến Lễ, như này tính là tai nạn lao động đấy, phải tính thêm tiền công nha!”
Linda – người đang làm tạo hình cho tôi – vừa nhìn tôi trong gương vừa cười trêu.
“Thêm thì thêm, đúng là đồ mê tiền.”
Cô ấy lúc này mới hài lòng tiếp tục làm tạo hình.
Tôi nhìn chính mình trong gương, ánh mắt tràn đầy ý cười, trong lòng cũng ngọt ngào như mật.
Tôi và Tống Yến Lễ không chỉ là cặp đôi mẫu mực trong giới, mà còn là đối tác làm ăn đáng tin cậy trên thương trường.
Nhưng dù mối quan hệ có tốt đến đâu, vẫn sẽ có lúc nảy sinh bất đồng.
Chỉ mới hôm qua chúng tôi vừa cãi nhau to vì một bản kế hoạch. Trước giờ, mỗi lần cãi nhau đều là tôi nhún nhường trước.
Nhưng không ngờ lần này, chính Tống Yến Lễ lại chủ động mua quà làm lành với tôi trước.
Xem như lần này anh ấy thật sự có thành ý muốn làm lành, thì tôi miễn cưỡng tha thứ vậy.
Nhưng tâm trạng tốt đó lại không kéo dài được bao lâu.
Vì cho đến một tiếng trước khi tiệc cuối năm bắt đầu, Tống Yến Lễ vẫn chưa đưa váy đến cho tôi.
Có lẽ nhận ra được sự khó chịu của tôi, Linda cũng hiếm hoi không đùa giỡn nữa, mà chỉ vỗ vai tôi, an ủi:
“Biết đâu tắc đường nên chưa kịp đưa đến thì sao?”
“Có xe nào kẹt suốt bảy tiếng đồng hồ à?”
Tôi lạnh mặt nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, ngón tay siết chặt đến mức khớp tay cũng tái đi.
Không muốn tiếp tục chờ thêm nữa, tôi gọi thẳng cho Tống Yến Lễ.
Chuông reo rất lâu, giọng nói đầy thiếu kiên nhẫn của anh ta mới vang lên bên tai tôi.
“Nói đi.”
Nhìn Linda đang dùng khẩu hình nhắc tôi phải bình tĩnh, tôi cố gắng đè nén cơn tức giận trong lòng, trầm giọng hỏi:
“Tống Yến Lễ, anh—”
Nhưng tôi còn chưa nói xong, Tống Yến Lễ đã cắt ngang với giọng đầy phiền chán:
“Tôi còn đang bận việc, có gì để sau rồi nói.”
Vừa dứt lời, tôi nghe thấy tiếng điện thoại bị ném mạnh lên bàn ở đầu dây bên kia. Tôi tức đến mức chỉ muốn dập máy ngay lập tức, nhưng rồi lại có một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên từ phía bên kia điện thoại:
“Tổng giám đốc Tống, bộ váy này đắt quá, hơn nữa là tổng giám đốc Tang đặt trước rồi… em mặc có hơi không phù hợp.”
“Cho em thì cứ mặc đi, cô ta nhiều váy đến mức có thể quấn quanh Trái Đất hai vòng rồi. Một cái váy thôi, có gì mà quan trọng.”
“Còn mấy món trang sức này…”
“Không phải em nói thích sao?”
“Cảm ơn tổng giám đốc Tống, anh thật tốt quá!”
Tôi bật cười lạnh, rồi ném cái điện thoại đã bị bên kia cúp máy thẳng xuống bàn.
Ha — đây gọi là bận việc à?
Lần đầu tiên tôi cảm thấy bản thân mình thật nực cười vì những việc đã làm và những suy nghĩ ngây ngô trước đó.
Phải rồi, tôi lẽ ra nên hiểu từ lâu.
Tống Yến Lễ – cái kiểu thiếu gia cao ngạo như anh ta – làm sao có khả năng tự mình đi mua quà để làm lành cơ chứ.
Chỉ là tôi không biết, Tống Yến Lễ đem váy đi đưa cho người khác là cố ý muốn chọc tức tôi, hay thật sự đã phản bội rồi.
Nếu là vế đầu thì còn đỡ, nhưng nếu là vế sau…
Tôi siết mạnh ly giấy trong tay, bóp đến mức nó méo mó, nước bên trong văng tung tóe lên người tôi, cuối cùng nhỏ tí tách xuống sàn.
Vậy thì đừng trách tôi trở mặt vô tình.
02
Tôi và Tống Yến Lễ là bạn học cùng lớp đại học, mới khai giảng chưa được bao lâu đã ở bên nhau.
Hồi đó, anh ấy không những thường xuyên tặng quà cho tôi, mà mỗi lần cãi nhau còn ngốc nghếch đứng dưới ký túc xá cả đêm chỉ để tôi nguôi giận.
Chỉ là, mọi chuyện bắt đầu thay đổi sau khi ba tôi biết chuyện tôi đang yêu anh ấy.
Ngay từ cái nhìn đầu tiên, ba tôi đã gạch tên anh ra khỏi danh sách “chồng tương lai” của tôi.
Dù sao tôi cũng là con gái một của nhà họ Tang, còn nhà họ Tống thì không thiếu con trai, càng không thiếu loại con ngoài giá thú như Tống Yến Lễ.
Nếu không phải nhà họ Tống biết anh ấy đang quen tôi, thì e rằng cả đời này Tống Yến Lễ cũng chẳng có cơ hội quay về nhận tổ quy tông.
Ba tôi dĩ nhiên hiểu rõ nhà họ Tống là ổ sói như thế nào, ông không muốn tôi dính vào vũng lầy đó. Nhưng lúc ấy tôi yêu mù quáng, chẳng nghe lọt lời nào, chỉ khăng khăng đòi gả cho Tống Yến Lễ.
Cuối cùng, sau một hồi giằng co, tôi và ba mỗi người nhường một bước, thế là có cuộc đính hôn này giữa tôi và Tống Yến Lễ.
Tôi cảm thấy mình đã thiệt thòi với anh ấy, nên sau khi đính hôn, mọi việc lớn nhỏ tôi đều nhường nhịn anh.
Tôi biết con người ai rồi cũng sẽ thay đổi, chỉ không ngờ người thay đổi lại là Tống Yến Lễ.
Tôi khẽ bật cười đầy châm chọc, rồi tiện tay lấy một bộ váy dạ hội từ trong tủ mặc vào.
Dù sao thì Tống Yến Lễ nói cũng đúng, chỉ là một cái váy thôi, tôi thật sự chẳng để tâm. Chỉ không biết, anh ta có để tâm không.
Nghĩ vậy, tôi gọi trợ lý Vương vào dặn dò vài chuyện, rồi lên xe đến buổi tiệc cuối năm của công ty.
Sau một vòng xã giao, buổi tiệc chính thức bắt đầu.
Tôi mặc một chiếc váy đỏ rực đứng trên sân khấu phát biểu, và tận mắt nhìn thấy Tống Yến Lễ xuất hiện trễ, dịu dàng chỉnh lại chiếc trâm lấp lánh trước ngực cho trợ lý nữ của anh ta.
Ban đầu cô ta còn rất tự tin, nhưng sau khi nhìn thấy bộ đồ tôi mặc, vẻ mặt lập tức cứng đờ, luống cuống nắm lấy vạt váy, đứng ngây người tại chỗ.
Dù cả hai chúng tôi đều mặc váy đỏ, nhưng tôi từ nhỏ đã được nuông chiều như công chúa, vóc dáng khí chất đều thuộc dạng nổi bật trong giới, làm sao cô trợ lý nhỏ kia có thể so bì nổi?
Hơn nữa, làn da hơi ngả vàng của cô ta cũng không hợp với màu đỏ rực của chiếc váy dạ hội. Nếu nhìn kỹ, còn có thể thấy rõ bộ váy trên người cô ta hơi lỏng, không vừa vặn cho lắm.
Và đúng rồi, đó chính là hiệu quả tôi muốn.
Tôi thừa nhận, tôi cố ý đấy.
Cướp đồ của tôi, thì phải trả giá một chút chứ, đúng không?
Nhưng chẳng bao lâu sau, Tống Yến Lễ đã nhận ra sự lúng túng của người bên cạnh. Anh nói gì đó vào tai cô ta, sau đó vỗ nhẹ tay cô ta đang đặt trên cổ tay mình.
Khuôn mặt cô trợ lý lập tức ửng đỏ như hoa đào, vẻ bối rối cũng nhanh chóng tan biến.
Cô ta ngượng ngùng vén tóc mai ra sau tai, ánh mắt khi nhìn về phía tôi mang theo chút thách thức không nói thành lời.
Tôi thu lại ánh mắt, bước xuống sân khấu giữa tràng pháo tay vang dội.
Vừa ngồi xuống, Tống Yến Lễ đã dắt cô ta đến trước mặt tôi.
“Tang Tang, đây là trợ lý của anh – Lâm Thu Di.”
Tôi lạnh nhạt gật đầu, nhấp một ngụm rượu vang trong tay.
“Tổng giám đốc Tang, chị thật giỏi quá. Bài phát biểu lúc nãy của chị khiến em nghe mà, nghe mà…”
“Nhiệt huyết sôi trào. Ngốc.”
Tống Yến Lễ nhìn Thu Di đầy bất đắc dĩ, tay gõ nhẹ vào trán cô ta một cái.
Lâm Thu Di bị đẩy ngả người về phía sau, ôm trán cười ngờ nghệch.
“Đúng đúng đúng, chính là nhiệt huyết sôi trào! Không hổ là tổng giám đốc Tống, đầu óc đúng là nhanh nhạy, chẳng trách lại làm sếp được!”
Tôi nhìn gương mặt thoải mái, rạng rỡ của Tống Yến Lễ… lại cảm thấy như đang nhìn một người hoàn toàn xa lạ.
Đã bao lâu rồi, bao lâu rồi Tống Yến Lễ chưa từng cười như vậy trước mặt tôi?