Chương 4 - Ly Hôn Hay Là Đợi Chờ
4
Chứng cứ… tôi không có.
Bề ngoài thì, Giang Vũ Trình chưa từng vượt quá giới hạn.
Cảm giác nghẹt thở như đang chìm trong nước bao trùm lấy tôi, xung quanh lặng như tờ, chết lặng.
Con gái đang ở nhà Vạn Tử Thiền, Giang Vũ Trình cũng không về.
Tôi cứ làm mới ứng dụng xếp lịch ly hôn của cục dân chính, lòng như mặt hồ chết, chẳng còn gợn sóng.
Phải ra đi tay trắng sao? Tôi không cam tâm.
Đúng lúc ấy, bạn thân gọi video đến, khung hình lắc lư dữ dội,
nhưng giọng nói phẫn nộ của cô ấy lại rõ ràng đến lạnh người:
“Tống Chi Hứa! Mau nhìn xem Giang Vũ Trình nhà cậu đang làm gì!”
Ống kính bỗng nhiên ổn định lại, rõ mồn một quay được cảnh Giang Vũ Trình và Vạn Tử Thiền đang uống rượu giao bôi.
Giang Vũ Trình bị đau dạ dày, từng vì xuất huyết dạ dày mà nhập viện.
Từ đó, anh ta cai rượu.
Anh ta từng nói:
“Không gì quan trọng bằng sức khỏe của anh. Nếu anh xảy ra chuyện, em sống sao nổi một mình?”
Vậy mà giờ đây, anh ta lại đi uống rượu giao bôi với Vạn Tử Thiền, mặt không đổi sắc.
Trong phòng bao, sau khi hai người cạn ly, vẫn chưa được khách hàng buông tha.
“Giám đốc Giang, chỗ rượu này còn nửa chai, lãng phí thì không hay đâu, phải không?”
Giang Vũ Trình mặt biến sắc trong giây lát, đang định từ chối thì Vạn Tử Thiền đã giật lấy chai rượu.
“Anh ấy bị đau dạ dày, để tôi uống thay!”
Cô ta ngửa đầu tu một hơi, uống rất nhanh, nửa chai cạn sạch chỉ trong tích tắc.
Cô ta ho khan, đáng thương cầu xin:
“Vậy… vậy đủ chưa ạ?”
Căn phòng chợt im bặt một lúc.
Rồi khách hàng vỗ tay cười lớn:
“Giám đốc Giang thật có phúc! Cả đời có được một hồng nhan tri kỷ như vậy, chết cũng đáng!”
Khóe mắt Vạn Tử Thiền ươn ướt, dịu dàng nhún nhường:
“Chuyện này có đáng gì đâu… So với bà Giang, tôi làm được chẳng đáng kể gì.”
“Ồ? Bà Giang còn uống giỏi hơn cả cô Vạn sao?” – khách hàng phụ họa, chỉ mong có trò vui.
“Giám đốc Giang, hay là thế này, gọi vợ anh đến uống một ly, uống xong tôi ký đơn hàng một trăm triệu luôn!”
Giang Vũ Trình do dự vài giây… rồi thật sự rút điện thoại ra.
Video ngắt, cuộc gọi của anh ta đến.
Giọng Giang Vũ Trình lạnh băng:
“Anh cho em một lối thoát. Em đến quán Nguyên Khởi ngay, anh sẽ coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.”
Tôi nhìn bức ảnh cưới nằm trong thùng rác, cũng lạnh giọng đáp lại một chữ:
“Không.”
Giang Vũ Trình thở gấp một nhịp, giọng trầm xuống, gằn từng chữ:
“Tốt. Em đừng hối hận!”
Yên tâm đi, tôi sẽ không hối hận đâu.
Bạn thân tôi lại gọi video lần nữa.
Trong khung hình, Giang Vũ Trình đập mạnh ly rượu xuống bàn.
Vạn Tử Thiền vội vàng níu tay anh ta, vừa đau lòng vừa lắc lắc:
“Đừng giận nữa, cô ta không đến thì em uống thay cho anh…”
Chưa kịp nói hết, bạn tôi đã không nhịn được mà chửi một câu:
“Đúng là cặp đôi rác rưởi!”
Giang Vũ Trình nghe thấy tiếng động ngoài cửa, đột ngột nhìn về phía đó.
Anh ta phát hiện ra rồi.
Giang Vũ Trình nhìn chằm chằm vào ống kính, bất ngờ siết chặt cổ tay Vạn Tử Thiền đang cầm ly rượu.
“Muốn xem à? Quay cho rõ vào, để cô ta xem cho đã mắt!”
Rồi anh ta ngửa đầu uống cạn một ly, cúi xuống hôn lên môi Vạn Tử Thiền.
Rượu tràn ra khỏi khóe môi, môi lưỡi quấn lấy nhau.
Trái tim tôi như bị lưỡi dao đâm một nhát, rồi lại bị rút ra, mang theo cả nỗi đau cuối cùng.
Tôi nhấn nút kết thúc ghi hình.
Cười nhạt một cái, tôi gửi đoạn video đó cho luật sư của Giang Vũ Trình:
“Đoạn video này… có đủ giá trị một nửa tài sản không?”
Công ty của Giang Vũ Trình vừa mới lên sàn, nếu để dư luận bùng lên, thiệt hại sẽ không thể đo đếm.
Lâu thật lâu sau, luật sư mới nhắn lại một câu:
【Tổng Giám đốc Giang đã đồng ý.】
Giây tiếp theo, bản thỏa thuận ly hôn được gửi đến.
Tôi đã đạt được điều mình muốn.
Lẽ ra… tôi nên thấy vui mới phải.
Nhưng trên màn hình đen của điện thoại lại phản chiếu gương mặt tôi — nhợt nhạt và mệt mỏi.
Đúng lúc ấy, tivi đang bật chen vào một đoạn quảng cáo du lịch – văn hoá.
“Bạn có đang mông lung? Có đang mệt mỏi? Ở tận cùng thế giới có một hòn đảo, hãy bắt đầu một hành trình gột rửa tâm hồn.”
Iceland sao?
Tim tôi khẽ nhói lên một chút.
Từ sau khi kết hôn, tôi hiếm khi có thời gian ở một mình.
Có lẽ… đã đến lúc nên rời khỏi nơi này một chút.
Sau khi đặt vé máy bay, tôi bắt đầu thu dọn hành lý.
Nhưng khi dọn được một nửa, một món đồ khiến tôi đứng lặng hồi lâu.
Là chiếc hộp nhung đỏ mà hôm tôi đòi ly hôn, Giang Vũ Trình lấy ra từ trong xe —
một chiếc nhẫn cưới dành cho nam.
Giang Vũ Trình vốn không thích đeo đồ trang sức.
Khi tôi năn nỉ đeo nhẫn đôi với anh, anh đã từ chối:
“Anh không thích cảm giác bị ràng buộc.”
Vậy mà lúc cầu hôn, anh lại chọn nhẫn cưới.