Chương 1 - Ly Hôn Hay Là Đợi Chờ
1
Tôi muốn ly hôn rồi.
Mọi người xung quanh đều nói tôi phát điên rồi.
Nhà họ Giang của Giang Vũ Trình có gia thế tốt, có tiền, biết chăm lo cho gia đình. Tôi là một bà vợ toàn thời gian, đang sống những ngày sung sướng lại đòi ly hôn, đúng là chờ ngày hối hận.
Phải rồi, tôi đúng là điên thật.
Ngay khoảnh khắc thấy anh ta xách túi hộ mối tình đầu, tôi đã điên rồi.
…
Chiếc Hermès Kelly màu cam vỏ quýt.
Cái túi này tôi đã năn nỉ chồng rất lâu, vậy mà anh ta không chịu mua cho tôi.
Thế mà sáng nay, tôi lại thấy nó trong tay Vạn Tử Thiền — người yêu cũ mới ly hôn của Giang Vũ Trình.
Cô ta chắc chắn không có tiền mua, ai tặng thì rõ quá rồi còn gì.
Tối hôm đó tôi hỏi anh ta:
“Chiếc túi Vạn Tử Thiền cầm là anh tặng đúng không?”
Giang Vũ Trình vừa từ viện nghiên cứu về, mặt mũi mệt mỏi, đầu cũng không thèm ngẩng lên:
“Ừ.”
Rất ngắn gọn.
Không giải thích, không chột dạ, cứ như việc tặng quà cho người phụ nữ khác là điều hoàn toàn bình thường.
Tôi hỏi tiếp:
“Anh và cô ta quay lại rồi à?”
Câu này cuối cùng cũng khiến Giang Vũ Trình có phản ứng.
Anh ta nhíu mày ngẩng đầu: “Tống Chi Hứa, đầu óc em chỉ suy nghĩ được đến mức này sao? Thấy cái túi là nghĩ ngay đến ngoại tình?”
Giang Vũ Trình luôn như thế, chưa bao giờ chịu nói chuyện đàng hoàng, chỉ thích nhíu mày phản vấn.
Tôi hỏi anh có ăn sáng không, anh trả lời:
“Không lẽ không ăn?”
Tôi muốn gần gũi, anh gạt tôi ra:
“Không biết tôi mệt lắm à?”
Thật sự quá mệt mỏi.
Trước mặt tôi, anh ta mãi mãi không biết dịu dàng là gì.
Nhưng với người khác, anh lại khác hoàn toàn.
Giang Vũ Trình là người phụ trách kiêm kỹ sư nghiên cứu của một công ty dược.
Với đối tác thì nói chuyện trôi chảy, với trẻ con và người nhà thì dịu dàng quan tâm.
Còn với Vạn Tử Thiền thì càng không giống ai, mỗi khi nói chuyện với cô ta, ánh mắt anh ta đều mang theo nụ cười.
Nghĩ đến những điều đó, tôi bỗng thấy thật vô vị.
Tôi thở dài:
“Ly hôn đi, em không muốn sống với anh nữa.”
Anh ta liếc tôi một cái, không đáp, xoay người đi vào phòng tắm.
Chưa được bao lâu, nhóm chat gia đình tôi đã nổ tung.
Mẹ tôi gửi loạt tin nhắn thoại dài 60 giây, toàn những lời khó nghe.
“Tống Chi Hứa, đầu óc con có vấn đề à? Không biết quý trọng cuộc sống phú quý của mình, con mà dám ly hôn, mẹ sẽ…”
Tôi mở một tin ra, nghe được nửa thì tắt luôn.
Mấy câu này tôi nghe mãi rồi, vừa nhàm vừa mệt.
Tôi mở luôn app của cục dân chính, đặt lịch ly hôn.
Thật ra, tôi đáng lẽ phải làm chuyện này từ lâu rồi.
Một người chồng chỉ biết bênh vực người phụ nữ khác.
Tôi giữ lại làm gì?
Tôi lau khô nước mắt, nhìn phòng tắm vẫn đang rì rầm tiếng nước chảy.
Quyết định phải làm thêm một việc nữa — việc mà bất kỳ ai khi ly hôn cũng phải làm, một việc rất quan trọng.
Tôi cầm chìa khóa xe, đi thẳng xuống bãi đậu lau sạch nước mắt, rồi mở cửa xe bên ghế lái.
Trước kia lúc nào con gái tôi cũng ngồi ghế an toàn phía sau, tôi cũng ngồi cùng băng ghế sau với con.
Ghế phụ lái luôn trống. Trên bảng điều khiển trung tâm, tấm đề can tôi dán dòng chữ “Chỗ ngồi riêng của bà Giang” đã ố vàng, mép bong tróc.
Tấm đề can đó theo từ chiếc Audi A8L cho đến chiếc Range Rover.
Thật ra, tôi từng cùng Giang Vũ Trình trải qua những ngày gian khó.
Chỉ một tháng sau khi kết hôn, bố Giang vì thao túng giá cổ phiếu mà bị đuổi khỏi hội đồng quản trị, vĩnh viễn không được phép quay lại thị trường chứng khoán.
Suýt nữa thì phá sản, dòng tiền đứt đoạn, căn nhà tổ của nhà họ Giang còn từng bị ngân hàng thu hồi.
Nhờ tôi động viên, Giang Vũ Trình rời khỏi gia tộc, bắt đầu khởi nghiệp riêng, từ đó thoát khỏi cơn khủng hoảng của gia đình.
Sau đó chính chúng tôi đã bỏ ra toàn bộ tiền tích góp suốt mấy năm, mới cứu được cơ nghiệp đang lụi bại.
Thật lòng mà nói, hai năm tay trắng ấy là thời gian hạnh phúc nhất.
Nhưng cũng là khoảng thời gian chẳng bao giờ quay lại được nữa.
Tôi vô tình mở tấm chắn nắng phía trên đầu, trong gương trên tấm chắn đó, một “bất ngờ lớn” đập vào mắt tôi.
Trên gương — là hai hình trái tim vẽ bằng son, kiểu có mũi tên xuyên qua cả hai.
Chỉ nhìn một cái, tôi liền nhận ra nét vẽ của Vạn Tử Thiền.
Son màu 274 của thương hiệu Tea Girl — đúng màu cô ta hay dùng.
Nhìn thấy mà chói cả mắt. Tôi đang định lấy khăn giấy lau thì tay bị Giang Vũ Trình giữ chặt.
Anh ta vừa tắm xong, tóc trước trán còn ướt, giọt nước lạnh lẽo rơi lên tay tôi.
Anh lạnh lùng nhìn tôi như xét hỏi:
“Em làm gì trong xe anh?”
Tôi chỉ vào vết son trên gương, hỏi:
“Là Vạn Tử Thiền vẽ à?”
“Ừ.” Giang Vũ Trình đáp mà chẳng mảy may để tâm.
Vẫn chẳng có lời giải thích, chỉ nhíu mày nói: