Chương 8 - Ly Hôn Giữa Đêm Đen
Lần đầu tiên trong đời, Phó Trầm Chu cảm thấy mình thật thảm hại, thật đáng thương, thật… xứng đáng.
Anh từ từ xoay người, dựa lưng vào cánh cửa lạnh ngắt, từng chút một trượt xuống ngồi trên thảm.
Gió đêm luồn qua ô cửa sổ cuối hành lang, buốt thấu xương.
Trong phòng.
Tô Niệm cũng đang tựa vào cánh cửa, toàn thân khẽ run.
Luật sư Trương lo lắng nhìn cô: “Cô Tô, cô không sao chứ?”
Tô Niệm lắc đầu, hít một hơi thật sâu, ép những giọt nước đang chực trào rút ngược vào trong:
“Tôi không sao. Cảm ơn chị, luật sư Trương. Khuya vậy rồi vẫn phải đến giúp tôi.”
“Đó là việc nên làm.”
Luật sư Trương nhìn sắc mặt cô trắng bệch, giọng mềm lại:
“Phía Phó Trầm Chu để tôi lo. Cô cứ yên tâm, anh ta không dám làm gì quá đáng đâu.
Về quyền nuôi con, cho dù là về tình hay lý hay pháp luật, anh ta đều không thể giành được.”
“Tôi biết.”
Tô Niệm gật đầu.
Cô dám quay về, dám lên chương trình, chính là vì mọi thứ đã chuẩn bị kỹ lưỡng từ lâu.
Cô bây giờ, đã không còn là Tô Niệm của ba năm trước—tay trắng, yếu đuối và luôn bị động chịu đựng.
“Mẹ ơi?”
Một cái đầu nhỏ ló ra từ cửa phòng ngủ, An An dụi dụi đôi mắt lim dim, hiển nhiên bị tiếng động vừa rồi đánh thức: “Có kẻ xấu à?”
Tô Niệm lập tức đi tới, ngồi xổm xuống ôm lấy thân thể mềm mại của con:
“Không có kẻ xấu đâu, mẹ chỉ đang nói chuyện với dì luật sư thôi. Mẹ làm An An tỉnh giấc rồi à?”
An An lắc đầu, ôm cổ cô đầy tin tưởng, má áp vào má mẹ, khẽ hỏi:
“Mẹ ơi, hôm nay… cái chú hung dữ đó… có phải là ba con không?”
Tim Tô Niệm bất chợt thắt lại.
Hóa ra, con cô còn nhạy cảm hơn cô tưởng.
Cô bế An An lại giường, nhẹ nhàng vỗ về lưng con, không trả lời thẳng mà dịu dàng hỏi:
“An An có muốn có ba không?”
An An im lặng một lúc trong lòng cô, rồi lí nhí nói:
“Các bạn ở mẫu giáo ai cũng có ba… nhưng mà,”
Cậu bé ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy như quả nho nhìn cô chăm chú:
“Nếu ba làm mẹ buồn… thì An An không cần ba. An An có mẹ là đủ rồi.”
Nước mắt Tô Niệm cuối cùng cũng không kìm được nữa, trào ra khỏi khoé mắt.
Cô siết chặt con vào lòng, nghẹn ngào thì thầm:
“Đứa ngốc… mẹ có An An là đủ rồi…”
Bên ngoài cửa sổ, màn đêm dày đặc như mực.
Cách một cánh cửa, Phó Trầm Chu vẫn ngồi dựa vào vách, trên tấm thảm lạnh lẽo ngoài
hành lang khách sạn, lặng lẽ nhìn ra hành lang trống vắng, ánh mắt tràn đầy trống rỗng và hối hận không có điểm dừng.
Còn trong phòng, Tô Niệm ôm lấy đứa con đã lại chìm vào giấc ngủ, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua đường nét gương mặt giống hệt người đàn ông kia.
Cô trằn trọc trắng đêm.
Trận chiến… chỉ vừa mới bắt đầu.
Và anh—đã để mất trận địa đầu tiên, cũng là trận địa quý giá nhất.
Tấm thảm dày ngoài hành lang khách sạn cách âm quá tốt, tốt đến mức Phó Trầm Chu có
thể nghe rõ cả tiếng máu chạy rần rần trong tai, và tiếng tim mình nặng nề nện vào lồng ngực—lúc trầm lúc rối loạn, yếu ớt mà khổ sở.
Cái lạnh từ mặt sàn đá cẩm thạch (trước đó anh còn tưởng là thảm) xuyên qua lớp vải vest
cao cấp, từng chút từng chút thấm vào da thịt—nhưng vẫn không lạnh bằng khoảng trống trong tim anh.
Anh cứ thế dựa vào cánh cửa khép chặt trước mặt, giống như một con thú bị bẻ gãy nanh vuốt.
Tất cả sự kiêu ngạo, bạo liệt, ngạo mạn—đều tan nát hoàn toàn trước sự bình tĩnh và dứt khoát của người phụ nữ bên trong.
Thể diện?
Cô bảo anh hãy giữ lại chút thể diện cho mình.
Phó Trầm Chu bật cười khẽ một tiếng, giọng khàn đục, méo mó, vang lên trong hành lang yên tĩnh như âm thanh vỡ nát.
Anh đã tung hoành thương trường bao nhiêu năm, từ khi nào cần ai dạy mình cách giữ thể diện?
Lại từ khi nào… anh bất chấp cả thể diện?
Nhưng giờ, thể diện còn đáng bao nhiêu?
Nếu có thể đổi lại một ánh mắt của cô, một tiếng gọi “ba” của con—anh sẵn sàng giẫm nát tất cả thể diện, danh dự của mình.
“Không phải anh… không phải anh ra lệnh huỷ báo cáo…”
Anh áp sát vào cánh cửa, khẽ lặp lại trong vô vọng, biết rõ cô sẽ không nghe, hoặc có nghe… cũng sẽ chẳng tin.
“Niệm Niệm… thật sự không phải anh…”
Đáp lại anh, chỉ là tiếng gió lành lạnh len vào qua khung cửa hành lang cuối dãy.
Không biết bao lâu trôi qua điện thoại trong túi áo bắt đầu rung lên.
Trên màn hình hiển thị hai chữ: “Mẹ”.
Phó Trầm Chu nhìn chằm chằm vào hai chữ đó, ánh mắt đỏ ngầu dần dần biến thành một sự lạnh lẽo sâu thẳm đến dữ tợn.
Anh chậm rãi đứng dậy, vì ngồi quá lâu mà chân tê rần, thân người khẽ loạng choạng một chút.
Anh không bắt máy. Cũng không quay đầu nhìn lại cánh cửa phía sau.
Chỉ vuốt phẳng áo vest đã nhăn, dù vết thương rỉ máu trên mu bàn tay và dáng vẻ chật vật lúc này là điều không thể che giấu.
Sau đó, anh quay người, bước về phía thang máy.
Mỗi bước đi, như dẫm lên mảnh kính vỡ—rạch toạc trái tim anh, gợi nhắc rõ ràng từng chuyện vừa xảy ra… và cả những sự thật ghê tởm có thể đang ẩn nấp đằng sau.
Chiếc Bugatti màu đen một lần nữa hoà vào dòng xe ngoài phố.
Lần này, tốc độ xe chậm hơn hẳn.
Nhưng người đàn ông sau vô lăng lại càng đáng sợ hơn—gương mặt không biểu cảm, đôi mắt đen thẳm sâu như đáy biển trước cơn bão lớn.
Tại biệt thự nhà họ Phó.