Chương 1 - Ly Hôn Giữa Đêm Đen
Câu đầu tiên Phó Trầm Chu nói sau khi tỉnh lại sau ca phẫu thuật là:
“Bảo Tô Niệm, ly hôn.”
Mọi người đều đoán tôi sẽ khóc lóc, níu kéo. Dù sao tôi cũng đã yêu anh suốt mười năm trời.
Nhưng tôi chỉ lặng lẽ ký tên, để lại nhẫn cưới cùng một tờ giấy khám thai.
Tối hôm đó, tôi lên chuyến bay ra nước ngoài.
Ngồi trên máy bay nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy một màu đen kịt.
Ba năm sau, trong một buổi livestream chương trình nuôi dạy con, cậu bé hot nhất mạng quay sang ống kính gọi “Ba ơi”.
Khi Phó Trầm Chu như phát điên xông vào trường quay, con trai đang chớp đôi mắt giống hệt anh, ngây thơ nói:
“Mẹ ơi, chú này trông giống hệt người ba mà con đã nhận nhầm hôm trước luôn đó.”
……….
Tiếng máy đo nhịp tim đều đặn vang lên trong phòng bệnh, là âm thanh duy nhất phá tan sự im lặng — lạnh lẽo, máy móc, phản chiếu đúng sự lạnh lùng vô cảm của căn phòng VIP ngập mùi thuốc sát trùng và kim loại.
Lông mi dày của Phó Trầm Chu khẽ rung, anh chật vật trong bóng tối hỗn loạn rồi cuối cùng gắng sức mở mắt.
Tầm nhìn ban đầu mờ mịt, dần dần hiện rõ ánh đèn trắng sắc lạnh trên trần nhà.
“Trầm Chu? Con tỉnh rồi?!”
Bà Phó ngồi bên giường lập tức bật dậy, giọng khản đặc vì xúc động và những đêm thức trắng liên tục. Bà vội ấn chuông gọi y tá.
Chú họ Phó đang ngủ gật trên sofa cũng choàng tỉnh, vội vàng chạy lại.
“Bác sĩ! Mau đến! Trầm Chu tỉnh rồi!”
Tiếng bước chân vội vã vang lên, bác sĩ điều trị chính cùng y tá nhanh chóng vào phòng kiểm tra các chỉ số, sau đó nhẹ nhõm nói với bà Phó:
“Phu nhân yên tâm, Phó tiên sinh đã qua cơn nguy kịch rồi, đúng là may mắn.”
Mọi người như trút được gánh nặng, gương mặt ai cũng lộ rõ vẻ vui mừng như vừa giành lại báu vật từ tay Thần Chết. Vụ tai nạn xe lần này quá bất ngờ, suýt nữa đã khiến tập đoàn Phó thị nghiêng ngả, cũng gần như lấy đi nửa mạng sống của bà Phó.
Cổ họng Phó Trầm Chu khô rát, môi mấp máy dưới mặt nạ oxy, phát ra giọng nói yếu ớt khàn khàn.
Bà Phó vội cúi người xuống, ghé sát tai vào miệng anh: “Trầm Chu, con muốn nói gì? Mẹ nghe đây, từ từ nói.”
Anh hít sâu một hơi, gom góp chút sức lực ít ỏi vừa mới hồi phục, từng chữ như giấy nhám cọ qua cổ họng, rõ ràng mà tàn nhẫn nghiền nát không khí đang tràn đầy hy vọng trong căn phòng.
“Bảo… Tô Niệm…”
“Ly hôn.”
Căn phòng đột ngột rơi vào im lặng chết chóc.
Nét vui mừng trên gương mặt bà Phó đông cứng lại. Bà chậm rãi đứng thẳng dậy, nhìn gương mặt con trai tái nhợt nhưng vẫn lạnh lùng cứng rắn, ánh mắt ngập tràn phức tạp.
Chú họ đứng bên cạnh gượng gạo ho nhẹ, vội vàng né tránh ánh mắt.
Không ai bất ngờ, thậm chí không ai cố khuyên can.
Cứ như thể — anh tỉnh lại, mở miệng đòi ly hôn là chuyện hiển nhiên.
Dù gì, ai cũng biết rõ: trong lòng người thừa kế nhà họ Phó, từ đầu đến cuối vẫn luôn chỉ có mối tình đầu rời đi ba năm trước để theo đuổi ballet — Lâm Vi Vi.
Chứ không phải người vợ hiện tại — Tô Niệm — người đã không ngủ không nghỉ suốt mấy ngày anh nằm hôn mê, gầy đến biến dạng, canh giữ ngoài phòng bệnh, cuối cùng lại bị nhà họ Phó “lịch sự” mời về nghỉ ngơi sau khi anh qua cơn nguy kịch.
Khi tin tức truyền đến biệt thự bên hồ, Tô Niệm đang cầm bát cháo gà vừa nguội.
Chiếc điện thoại trượt khỏi tay cô, rơi “bốp” xuống nền đá cẩm thạch sáng bóng. Màn hình vỡ tan, như một trái tim đột ngột rạn nứt.
Dì Trương – quản gia – nhìn cô lo lắng: “Phu nhân…”
Tô Niệm sững người vài giây, sau đó chậm rãi ngồi xổm xuống, nhặt từng mảnh vụn một.
Đầu ngón tay bị mảnh kính sắc bén cứa rách, máu rịn ra, cô cũng chẳng hề cảm nhận được đau đớn.
“Phu nhân! Tay cô chảy máu rồi!” Dì Trương hoảng hốt chạy đi lấy hộp thuốc.
Nhưng cô chỉ ngẩng đầu lên, trên mặt không có biểu cảm gì — không đau đớn, không nước mắt, thậm chí không gợn sóng.
Cô chỉ khẽ hỏi:
“Dì Trương, anh ấy… thực sự không sao rồi, đúng không?”
Dì Trương cầm bông tẩm thuốc sát trùng, nhìn dáng vẻ như không còn cảm xúc nào của cô, xót xa gật đầu liên tục:
“Ông chủ tỉnh rồi, không sao nữa… Thật may quá… Nhưng… nhưng mà chuyện ly hôn…”
“Ừm.” Tô Niệm ngắt lời bà, tự tay cầm lấy bông gòn, tùy ý lau qua đầu ngón tay. Máu nhanh chóng nhuộm đỏ miếng bông.
“Anh ấy tỉnh rồi là tốt rồi.”
Cô đứng dậy, bình tĩnh đến đáng sợ:
“Dì Trương, giúp cháu thu dọn đồ một chút. Gọn nhẹ thôi là được.”
Cô xoay người lên lầu, bóng lưng mảnh khảnh tựa như một tờ giấy, chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi qua là có thể gập lại bất cứ lúc nào.
Trong ngăn kéo phòng làm việc là tờ đơn ly hôn đã chuẩn bị sẵn từ lâu, chỉ còn chờ chữ ký của anh. Cô nhìn vào dòng cuối cùng, nơi tên mình đã được ký rõ ràng — “Tô Niệm”. Mười năm yêu, cuối cùng chỉ gói gọn trong mười bốn nét bút lạnh lẽo.
Cô tháo chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út. Vòng bạch kim lạnh ngắt ấy, từng được cô áp lên ngực giữ ấm đến nóng rực, giờ đây chạm vào da chỉ còn lại cảm giác lạnh lẽo.
Cô nhẹ nhàng đặt nó lên trên tờ đơn ly hôn.
Sau đó, cô lấy từ túi ra một tờ giấy gấp nhỏ.
Thai: 6 tuần +.
Ngày kiểm tra: là ngày trước khi anh gặp tai nạn.
Khi ấy, cô cầm tờ giấy này, vui đến mức đầu ngón tay run rẩy, cứ nghĩ đến việc sẽ nói với anh thế nào, nghĩ rằng có thể anh sẽ bất ngờ, rồi có lẽ sẽ vui một chút? Dù chỉ là vì đứa bé, chứ không phải vì cô.
Nhưng giờ… không cần nữa rồi.
Cô gập đôi tờ giấy kiểm tra, rồi lại gập đôi lần nữa, thành một mảnh vuông nhỏ, đặt dưới chiếc nhẫn cưới.
Như chôn vùi tất cả những hy vọng chưa kịp nhìn thấy ánh sáng.
Bà Phó nhanh chóng cho người đưa đến tờ đơn ly hôn đã được Phó Trầm Chu ký, cùng với một số “bồi thường” — tấm séc với số tiền khủng, chìa khóa của vài căn nhà.
Tốc độ xử lý nhanh đến mức như thể chỉ sợ chậm một giây, cô sẽ đổi ý, tiếp tục bám lấy nhà họ Phó.
Tô Niệm chỉ giữ lại tờ đơn ly hôn, tất cả những thứ khác đều bị trả về nguyên vẹn.
Tối hôm đó, một chiếc máy bay quốc tế rạch ngang bầu trời đêm, bay về phía bên kia đại dương.
Trong khoang hạng nhất, Tô Niệm nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Dưới kia là ánh đèn rực rỡ của thành phố, uốn lượn thành những mạch vàng — nơi cô đã yêu Phó Trầm Chu suốt mười năm.
Rồi ánh đèn dần dần mờ đi, nhỏ lại, cuối cùng bị lớp mây dày nuốt trọn. Ngoài cửa sổ chỉ còn lại một màn đêm vô tận, lạnh lẽo.
Cô đưa tay đặt nhẹ lên bụng.