Chương 5 - Ly Hôn Giả Hay Thật
Anh ta bật dậy, mặt tái đi.
“Em điều tra anh bao lâu rồi?”
“Không lâu.” Tôi đáp. “Chỉ là xem hết ba năm lịch sử của anh thôi.”
“Em—” Anh ta chỉ tay vào tôi. “Em có tư cách gì mà kiểm tra tôi?”
“Tôi là vợ anh.” Tôi đứng lên. “Tôi có quyền biết tiền của mình đi đâu.”
Anh ta nhìn tôi rất lâu.
Rồi, anh ta cười.
Nụ cười kỳ lạ đến rợn người.
“Thôi được.” Anh ta nói. “Giờ em biết hết rồi, anh cũng không giấu nữa.”
“Khoản 600.000 đó là anh đưa cho Chỉ Chỉ đặt cọc mua nhà.”
“Chỉ Chỉ?”
“Triệu Chỉ Doanh.” Anh ta nói thản nhiên. “Anh với cô ấy đã bên nhau ba năm rồi.”
Ba năm.
Nghe chính miệng anh ta nói ra con số đó, lòng tôi lại vô cùng bình thản.
“Vậy chuyện ly hôn giả…” Tôi hỏi. “Không phải để tránh thuế?”
“Tránh thuế là thật.” Anh ta đáp. “Nhưng không chỉ có vậy.”
“Còn gì nữa?”
Ánh mắt anh ta lúc này hoàn toàn xa lạ.
“Chỉ Chỉ có thai rồi.” Anh ta nói. “Được bốn tháng.”
Tôi chết lặng.
“Anh phải cho cô ấy một danh phận.” Anh ta tiếp tục. “Nên chúng ta phải ly hôn.”
“Không phải giả. Là thật.”
Anh ta tiến lại gần, cúi đầu nhìn tôi.
“Em ký tên đi.” Anh ta nói. “Anh đã soạn sẵn thỏa thuận. Ký rồi, đôi bên không nợ gì nhau.”
“Đôi bên không nợ gì nhau.” Tôi lặp lại.
“Tôi không được mang gì theo ra khỏi nhà – đó là ý anh?”
“Nhà là bố mẹ anh giúp mua, tiền là anh kiếm, con là mẹ anh nuôi.” Anh ta ngẩng cao đầu. “Em có gì?”
Tôi có gì…
Tôi nhìn anh ta.
Tám năm hôn nhân, tôi dồn hết tiền bạc vào nhà.
Tiền lương, tuổi trẻ, công sức.
Anh ta lại nói… tôi không có gì.
“Anh nói đúng.” Tôi gật đầu. “Tôi không có gì.”
“Vậy thì ký đi.”
“Được.” Tôi nói. “Tôi ký.”
Anh ta ngẩn người, không ngờ tôi lại đồng ý nhanh như thế.
“Em… thật sự ký?”
“Anh nói rồi mà, tôi không có gì cả.” Tôi cười. “Tôi còn tranh gì nữa?”
Anh ta nhìn tôi một lúc.
“Được.” Anh ta nói. “Ngày mai đi cục dân chính.”
“Được.”
Anh ta quay người vào phòng ngủ.
Tôi đứng trong phòng khách, cầm điện thoại lên.
Thời lượng ghi âm: 9 phút 42 giây.
Trong đó, có tất cả lời thú nhận từ chính miệng anh ta.
Ngoại tình ba năm.
Chuyển khoản 600.000.
Muốn ly hôn thật.
Cảm ơn anh, Chu Minh.
Chính anh đã tự tay dâng mọi bằng chứng đến cho tôi.
5
“Đủ bằng chứng chưa?”
Sáng hôm sau, tôi ngồi trong văn phòng của Tôn Đình.
Cô nghe hết bản ghi âm, rồi gật đầu.
“Đủ rồi.” Cô nói. “Ngoại tình, chuyển tài sản, cố ý che giấu – chuỗi bằng chứng đầy đủ.”
“Vậy giờ phải làm sao?”
“Bây giờ,” Tôn Đình nhìn tôi, “chị có hai lựa chọn.”
“Lựa chọn thứ nhất: trực tiếp khởi kiện ly hôn, yêu cầu chia tài sản và bồi thường tổn thất.”
“Lựa chọn thứ hai: làm theo lời anh ta, cùng nhau ra Cục dân chính ly hôn.”
“Khác biệt ở đâu?”
“Nếu kiện thẳng ra toà, anh ta sẽ đề phòng. Có thể sẽ tiếp tục tẩu tán tài sản còn lại, thậm chí kéo dài vụ kiện.”
“Còn nếu đi Cục dân chính?”
“Nếu đi Cục dân chính,” Tôn Đình mỉm cười, “chị có thể để anh ta tận tay ký vào bản thỏa thuận kia.”
“Nhưng bản đó bất lợi cho tôi mà?”
“Bề ngoài thì thế.” Tôn Đình nói. “Nhưng chị quên một điều.”
“Điều gì?”
“Đó là thỏa thuận ly hôn giả.” Cô nói. “Ý anh ta là sau khi ký, tài sản vẫn thuộc về anh ta.”
“Nhưng về mặt pháp lý, chỉ cần hai người cùng ký tên, thỏa thuận sẽ có hiệu lực.”
“Nghĩa là…”
“Nghĩa là,” cô nhấn mạnh, “chỉ cần hai người ký giấy ở Cục dân chính, cuộc ly hôn đó sẽ là ly hôn thật.”
Tôi ngẩn người.
“Ly hôn giả biến thành thật?”
“Đúng.” Tôn Đình gật đầu. “Và trong bản thỏa thuận đó, anh ta ghi rõ tài sản thuộc về bên nam.”
“Nhưng anh ta có lỗi.”
“Chính xác.” Ánh mắt Tôn Đình ánh lên. “Anh ta chuyển 600.000 cho người thứ ba, ngoại tình suốt ba năm, còn làm người ta có thai.”
“Theo luật hôn nhân, người có lỗi khi ly hôn sẽ bị chia tài sản ít hơn hoặc không được chia.”
“Anh ta nghĩ cứ ghi tài sản thuộc về mình thì tòa sẽ xử theo thế.”
“Nhưng thực tế, tòa căn cứ vào bằng chứng.”
“Mà bằng chứng cho thấy, anh ta là người sai phạm nghiêm trọng. Tòa không những không chia tài sản cho anh ta, mà còn có thể yêu cầu trả lại 600.000 đã tẩu tán.”
Cuối cùng tôi đã hiểu.
“Bản thỏa thuận anh ta viết… sẽ trở thành bản án dành cho chính anh ta.”
“Chính xác.” Tôn Đình mỉm cười. “Anh ta tự bán mình mà không biết.”
Buổi chiều, Chu Minh gọi điện cho tôi.
“Bản thỏa thuận anh in xong rồi, mai đi Cục dân chính.”
“Được.” Tôi nói.
“Em… thật sự nghĩ kỹ rồi chứ?” Giọng anh ta hơi ngập ngừng.
“Em nghĩ kỹ rồi.”
“Vậy thì tốt.” Anh ta thở phào. “Mai 9 giờ sáng, anh qua đón.”
“Không cần đâu.” Tôi nói. “Em tự đi.”
Tôi cúp máy, lật lại xem bản thỏa thuận lần nữa.
Nhà – thuộc về anh ta.
Tiền tiết kiệm – thuộc về anh ta.
Quyền nuôi con – vẫn là anh ta.
Từng dòng từng chữ – đều do chính tay anh ta viết.
Từng điều khoản – sẽ trở thành dây thừng siết cổ anh ta.
Chu Minh, anh cứ chờ đấy.
6
Cục dân chính.
Tôi và Chu Minh ngồi trước quầy làm thủ tục.
Nhân viên đặt bản thỏa thuận ly hôn trước mặt chúng tôi.
“Cả hai xác nhận muốn ly hôn?”
“Xác nhận.” Chu Minh đáp.
“Xác nhận.” Tôi nói.
“Vậy mời hai bên ký tên tại đây.”
Chu Minh ký trước.
Sau đó, anh ta đưa bút cho tôi.
Tôi cầm bút, viết tên mình xuống bản thỏa thuận.
Lâm Vãn.
Nhân viên cất thỏa thuận lại, trao cho mỗi người một cuốn sổ nhỏ màu đỏ.
“Thủ tục ly hôn đã hoàn tất.”
Chu Minh đứng dậy, trên mặt lộ rõ vẻ nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.
“Xong rồi.” Anh ta nói. “Từ nay em tự do rồi.”
Tự do…
Tôi cầm tờ giấy ly hôn, không nói gì.