Chương 24 - Ly Hôn Để Yêu
Kết luận giám định: Dựa trên dữ liệu và kết quả phân tích DNA, ủng hộ kết luận Tiết Hạo là cha sinh học của Phó Tử Hào.
Tờ thứ tư — là những tấm ảnh in ra cảnh Tiết Hạo và Hạng Tuyết Nhi hẹn hò.
Phó Thâm xem xong, sắc mặt đen như mực, ánh mắt lạnh lẽo khóa chặt vào Hạng Tuyết Nhi, khí lạnh tỏa ra từ người anh khiến ai nhìn cũng rợn sống lưng, như muốn xé cô ta thành từng mảnh.
“Đứa bé không phải của tôi?”
Hạng Tuyết Nhi tái mét, cố gắng chống chế:
“Đó là vu oan. Có người muốn hại em, con là của anh.”
Cô ta ngừng lại, túm lấy cánh tay Phó Thâm, nghẹn ngào:
“Anh đừng tin mấy bản báo cáo đó, nhất định có người muốn hãm hại em. Đúng, có người đang muốn hại em.”
Phó Thâm mất kiên nhẫn hất tay cô ta ra, rút điện thoại gọi cho bác sĩ Hà.
Bác sĩ Hà là người từng làm kiểm tra sức khỏe cho anh và Hứa Lộc.
Nghe xong lời Phó Thâm, đầu dây bên kia im lặng vài giây rồi đáp:
“Phó tổng, khi có kết quả, phu nhân từng nhờ tôi giấu chuyện anh bị vô sinh.”
“Khi đó, phu nhân nói chuyện này liên quan đến danh dự và sự nghiệp của anh. Nếu để lộ, có thể ảnh hưởng đến việc anh tiếp quản tài sản nhà họ Phó. Cô ấy bảo tôi đổi kết quả thành người không thể mang thai là cô ấy.”
Bác sĩ Hà lại bổ sung:
“Phu nhân thật sự rất yêu anh.”
Từng chữ từng câu rơi trọn vào tai Phó Thâm.
Như hàng ngàn mũi kim xuyên thẳng vào tim, đau đến mức anh nghẹn thở.
Nhớ lại những lời kỳ lạ của Lâm Tiếu, Phó Thâm đột nhiên bật cười, nhưng tiếng cười như sắp vỡ vụn.
Hóa ra… Lộc Lộc từng yêu anh đến thế.
Vì muốn giữ thể diện cho anh, vì muốn anh được thuận lợi thừa kế, vì không muốn anh tổn thương… cô đã gánh thay anh tội danh vô sinh.
Mà anh… lại đích thân đẩy người phụ nữ yêu mình nhất vào vực sâu tuyệt vọng.
Phó Thâm siết chặt những tờ báo cáo, đột ngột bật khóc đến mất kiểm soát.
Hạng Tuyết Nhi nhìn dáng vẻ điên loạn u ám của anh, liền muốn chuồn đi.
Nhưng vừa đi được vài bước, cô ta liền bị Phó Thâm tóm chặt.
Anh túm lấy đầu cô ta, đập mạnh về phía tường. Giọng anh khàn đục như ác quỷ từ địa ngục bước lên:
“Hạng. Tuyết. Nhiễm. Lừa tôi vui lắm sao?”
“Nếu không phải cô dụ dỗ tôi. Nếu không phải cô cản tôi sang Na Uy tìm Lộc Lộc, cô ấy sao có thể chết?”
“Nói xem, tôi có nên tự tay kết liễu cô, để cô xuống dưới mà tạ tội với Lộc Lộc không?”
Mỗi câu anh nói, đầu Hạng Tuyết Nhi lại bị đập mạnh vào tường.
Đến khi cô ta ngẩng đầu lên, trán đã nứt toác một mảng lớn, máu chảy dọc theo gò má, trông đáng sợ vô cùng.
Đột nhiên, không biết lấy đâu ra sức, Hạng Tuyết Nhi hất mạnh Phó Thâm ra, gào lên đầy oán độc:
“Nếu anh không bất lực, tôi việc gì phải tìm Tiết Hạo?”
“Con có phải của anh thì quan trọng cái gì? Chúng ta sống vậy không tốt sao?”
“Hứa Lộc có gì hay? Cô ta muốn đi Na Uy thì cứ đi, rời đi rồi còn làm to chuyện làm gì. Ai chẳng biết là cô ta muốn hại tôi? Cô ta chết là đáng đời! Theo tôi thấy, Tiết Hạo ra tay còn muộn!”
Hạng Tuyết Nhi nhận ra mình lỡ lời, lập tức cắn chặt miệng.
Ánh mắt Phó Thâm lập tức tối sầm lại.
Anh gằn từng chữ:
“Là cô sai Tiết Hạo giết Lộc Lộc?”
Hạng Tuyết Nhi hoảng hốt lắc đầu, tiếp tục cố chối:
“Không… tôi không có…”
Ầm!
32
Từ “không” cuối cùng còn chưa kịp nói ra, Phó Thâm đã tung một cú đấm thẳng vào mặt cô ta.
Một cú đấm khiến gương mặt Hạng Tuyết Nhi lệch hẳn sang một bên.
Cú đấm mạnh đến mức cô ta phun ra một ngụm máu tươi.
Phó Thâm nheo mắt, như hóa điên, từng cú đấm lại từng cú đấm nện xuống mặt cô ta.
Vài phút sau, Hạng Tuyết Nhi không còn trụ nổi mà ngã quỵ xuống đất.
Nhưng những cú đấm của Phó Thâm vẫn không hề dừng lại.
Những vị khách xung quanh nhìn cảnh tượng điên loạn ấy, không ai dám bước lên ngăn.
Chỉ đến khi cảnh sát và xe cứu thương đến nơi, Phó Thâm mới chịu dừng tay.
Khi Hạng Tuyết Nhi được đưa lên xe cấp cứu, toàn thân cô ta đã máu thịt mơ hồ.
Chỉ trong chốc lát, bữa tiệc đầy tiếng cười mừng đầy tháng đã biến thành nơi chỉ còn tiếng trẻ con khóc.
Ba ngày sau, Hứa Lộc, với danh phận Hứa Tân Sinh, xuất hiện tại sự kiện của nhà họ Hứa.
Hôm đó cô đổi kiểu tóc mới, đeo kính gọng vàng, trước mặt mọi người thì đeo khẩu trang đen.
Cô chỉ để lộ đôi mắt lạnh nhạt, khiến người ta không nhìn ra được gương mặt phía sau lớp vải che.
Sau khi trở lại văn phòng và vừa ngồi xuống, không lâu sau cô nhận được cuộc gọi của Lâm Tiếu.
Giọng đối phương đầy phấn khởi, như mang tin vui:
“Lộc Lộc, ác giả ác báo rồi. Hạng Tuyết Nhi bị Phó Thâm đánh tổn thương dây thần kinh tọa, giờ liệt luôn, phải ngồi xe lăn.”
Động tác lướt chuột của Hứa Lộc khựng lại, ánh mắt rũ xuống:
“Còn Phó Thâm? Anh ta có phải ngồi tù không?”
Lâm Tiếu thở dài tiếc nuối:
“Lão gia nhà họ Phó không cho phép gia tộc mang tiếng có người ngồi tù. Ông ấy đã thuê luật sư, âm thầm thương lượng với bố mẹ Hạng Tuyết Nhi, đưa ba triệu để dàn xếp.”