Chương 2 - Lý Do Không Thể Vào Phòng Thi

Chương 2

Ba mẹ còn chưa đi xa, thấy cảnh tượng đó liền lập tức chạy lại.

Nhìn thấy tôi khóc lóc thảm thiết, họ đau lòng đến mức quỳ sụp xuống trước mặt cô Trần:

“Cô Trần, xin cô thương lấy con bé!”

“Nó thi đại học lần thứ ba rồi, nếu là vì học kém, thi không đậu tụi tôi cũng chấp nhận.”

“Nhưng nó đã cặm cụi học suốt 12 năm chỉ để đổi lấy một cơ hội, tại sao ngay cả tư cách bước vào phòng thi các người cũng không cho nó?”

Cô Trần quay đầu đi, không hề lên tiếng.

Ba tôi ôm chặt lấy chân cô, móc từ trong túi ra một quyển sổ tiết kiệm:

“Vì kỳ thi này, tôi với mẹ nó đã bán sạch đất đai trong nhà.”

“Tiền đều ở đây, chỉ cần cô cho con gái tôi vào phòng thi, tôi đưa hết cho cô. Nếu chưa đủ, tôi đi vay, tôi đi thế chấp, được không?”

Nhìn ba mẹ tôi nhún nhường đến thế, nước mắt tôi cứ thế tuôn ra không ngừng.

Ánh mắt cô Trần có phần dao động, nhưng vẫn không chút lay chuyển:

“Xin hai người đừng làm vậy, tôi hiểu tâm trạng của hai người, nhưng tôi không thể làm trái quy định của nhà nước.”

Mẹ tôi tưởng cô Trần chỉ đang do dự, liền kéo tôi quỳ xuống lạy ba cái rõ to:

“Cô Trần, con bé Xán Xán này cô từng dạy qua cô hiểu tính nó mà!”

“Nó năm nào cũng là học sinh giỏi toàn diện, từ nhỏ đến lớn luôn ngoan ngoãn, chưa từng làm chuyện gì sai trái. Dù bị bắt nạt cũng không dám phản kháng lại.”

Đúng lúc đó, trưởng điểm thi đến kiểm tra, thấy tình hình bên này thì vội vàng bước tới.

Ba tôi lập tức đứng dậy, lên tiếng bênh vực cho tôi:

“Thầy à, con gái tôi – Xán Xán – là thí sinh thi đại học năm nay, đã qua kiểm tra an ninh đầy đủ, còn đến điểm thi trước cả một tiếng đồng hồ. Vậy mà giám thị lại nhất quyết không cho con bé vào phòng thi!”

Cô Trần không nói thêm lời nào, chỉ lặng lẽ đưa thẻ dự thi của tôi cho vị trưởng điểm.

Người đàn ông sau khi nhìn vào thẻ, sắc mặt lập tức thay đổi.

“Xin hai vị phụ huynh dẫn con gái về đi. Học sinh như em ấy, chúng tôi tuyệt đối sẽ không để dự thi đại học!”

“Ngày mai và ngày mốt cũng đừng đến nữa, có đến cũng vô ích!”

Câu nói của trưởng điểm thi như dập tắt hoàn toàn hi vọng cuối cùng trong lòng tôi.

tôi nhìn ánh mắt ghét bỏ và căm phẫn của ông ta, trong lòng chỉ toàn là uất ức và nghi hoặc.

tôi rõ ràng không hề quen biết ông ta, vậy mà tại sao ông ta lại căm ghét tôi đến thế?

Cứ như thể tôi đã phạm phải tội tày trời, khiến người người phẫn nộ.

Nhìn lại 21 năm cuộc đời, tôi chỉ như một hạt bụi nhỏ bé chẳng đáng kể.

Vì gia cảnh bình thường, tôi luôn sống ngoan ngoãn, chưa từng dám đắc tội với ai xung quanh.

Ba mẹ tôi làm nông cả đời.

Nếu không vì kỳ thi đại học này, có lẽ họ cũng chẳng bao giờ rời khỏi ngọn núi heo hút đó.

Từ nhỏ, ba mẹ đã dạy tôi rằng: chỉ có thi đại học mới có thể thay đổi số phận, không chỉ của tôi, mà còn của cả gia đình.

Vì thế, tôi luôn nỗ lực không ngừng.

Dù không phải học sinh xuất sắc nhất lớp, nhưng thành tích của tôi luôn ổn định.

Ngay cả cô chủ nhiệm cũng từng nói, chỉ cần thi suôn sẻ, thì việc đậu vào một trường đại học trọng điểm không phải là chuyện quá khó.

Thế nhưng hai lần ôn thi lại đã khiến ba mẹ vét sạch tiền tiết kiệm.

Lần này, họ thậm chí đã bán sạch tài sản, đánh cược tất cả vì tôi.

tôi biết, đây là cơ hội cuối cùng.

Không còn dám trông chờ vào sự “công tâm” của giám thị nữa, tôi đứng dậy, lao thẳng về phía cửa phòng thi.

Nhưng còn chưa kịp chạm vào cánh cửa, hai bảo vệ đã lập tức giữ chặt lấy tôi.

Họ không nói một lời, thẳng tay ném tôi ra ngoài.

tôi ôm lấy ba mẹ, khóc không thành tiếng:

“Ba mẹ ơi… con phải làm sao bây giờ… con phải làm sao đây?!”

Mẹ tôi lau nước mắt cho tôi, dịu dàng dỗ dành:

“Không sao đâu con, mai tôi lại đến.”

“Dù thế nào đi nữa, ba mẹ nhất định sẽ để con được thi đại học. Nếu không được, tôi báo công an, được không?”

Chương 3

Để chắc chắn không có sơ suất gì, ba mẹ lại đưa tôi đi in thêm một bản thẻ dự thi mới.

Sáng hôm sau, ngày thi tiếp theo, cô chủ nhiệm cấp ba của tôi cùng cả nhóm bạn học cũ cũng đến điểm thi để cổ vũ cho tôi.

Các bạn tôi giơ cao tấm băng rôn “Cố lên Giang Xán Xán! Thi đại học thành công!” để cổ vũ tôi.

tôi đột nhiên thấy nghèn nghẹn nơi lồng ngực. Nếu năm đầu tiên thi cử thuận lợi, có lẽ giờ tôi cũng như họ, đã là sinh viên đại học rồi.

Cô chủ nhiệm – cô Trương – vỗ vai tôi, dịu dàng động viên:

“Xán Xán, yên tâm, lần này chắc chắn sẽ ổn thôi!”

tôi gật đầu, nhưng trong lòng vẫn thấp thỏm, liền đưa hết thẻ dự thi và chứng tôi nhân dân cho cô:

“Cô Trương, cô giúp con xem với, thẻ dự thi hay căn cước có vấn đề gì không ạ?”

Ảnh trên thẻ là ảnh mới chụp, căn cước cũng chưa hết hạn.

Dù trước đó đã kiểm tra hàng trăm lần, cô Trương vẫn kiên nhẫn xem kỹ lại một lần nữa.

Sau khi xác nhận không có gì bất thường, tôi bước tới cửa phòng thi, nơm nớp lo sợ đưa thẻ dự thi và căn cước cho giám thị.

Giám thị hôm nay là một thầy giáo đứng tuổi, trông có vẻ hiền lành.

Hình như lần đầu tiên thấy nhiều người đến cổ vũ cho một thí sinh đến vậy, ánh mắt ông nhìn tôi đầy tò mò.

“Em là Giang Xán Xán à?”