Chương 3 - Luyến Ái Chi Tình

#3

Chất kem ở đầu lưỡi hòa tan, phảng phất vị ngọt.

“Giang Niểu.”

Hắn nặng nề gọi tôi một tiếng, đưa tay nắm lấy cổ tay tôi.

Ánh sáng trong xe lờ mờ, gương mặt anh tuấn ấy càng ngày càng gần tôi.

Tôi nhìn thấy trong ánh mắt hắn, có một tia hỗn loạn không thể khắc chế được.

Mà đôi tay đang nắm cổ tay tôi, lại có chút run lên.

Tôi thậm chí còn ngửi được mùi thuốc khử trùng ở trên người hắn, còn có mùi thơm ngọt ngào của rượu.

Cả người đều có chút mê muội.

Tại sao trên đời lại có một người đẹp trai như vậy chứ.

Lúc còn học đại học, hắn là một nam sinh rất nổi tiếng ở trong trường.

Giống với những nữ sinh khác, tôi cũng từng lén nhìn hắn lúc đi học.

Tìm mọi cách để cùng tự học với hắn.

Có một lần, tôi còn chiếm được một chỗ ngồi ở đối diện hắn trong thư viện.

Hắn nghiêm túc làm bài tập, vùi đầu làm bài trong suốt hai tiếng mà không bị phân tâm.

Tôi cũng ở đối diện trộm nhìn hắn trong hai tiếng.

Cuối cùng không hiểu sao lại ngủ thiếp đi.

Mất mặt ở chỗ, là Trần Cảnh Hành đánh thức tôi.

Còn đưa cho tôi một chiếc khăn tay, để tôi lau nước miếng.

Lúc đó tôi xấu hổ và tức vô cùng, hận không thể lập tức độn thổ biến mất.

Sau này cũng không còn mặt mũi nào xuất hiện ở trước mặt hắn.

Lần nữa gặp lại là khi tôi cùng với Lộ Trạch vừa xác định sẽ hẹn hò.

Mà hắn, lại là người anh họ mà Lộ Trạch rất kính sợ.

Tôi còn nhớ rõ cái lần nhìn thấy hắn ở nhà Lộ Trạch.

Tôi vừa bất ngờ lại vừa vui vẻ.

Mà hắn, ngay từ giây phút đầu tiên nhìn thấy tôi, sắc mặt lại đặc biệt lãnh đạm xa cách.

Lộ Trạch lúc ấy còn an ủi tôi, nói rằng anh họ của hắn luôn như vậy, tính tình lạnh lùng, cũng không gần nữ sắc.

Thế cho nên rất nhiều người nghi ngờ xu hướng tình d ụ c của hắn.

“Giang Niểu.” Trần Cảnh Hành giữ lấy cổ tay tôi, bỗng dưng kéo tôi lại gần hắn hơn.

“Nhìn rõ tôi là ai không?”

“Nhìn rõ.”

“Tôi là ai?”

“Anh.”

“Nghĩ kĩ rồi hẳn trả lời lại.”

Đầu óc của tôi mơ hồ, đần độn suy nghĩ.

Đúng vậy, tôi và Lộ Trạch đã chia tay, còn gọi hắn là anh gì chứ?

“Bác sĩ Trần.” Tôi ngoan ngoãn sửa lời.

“Tên.” Hắn càng siết chặt tay hơn, tôi tựa hồ như bị kéo vào lòng hắn.

Hắn cụp mắt nhìn tôi, chiếc mũi cao thẳng gần như sắp chạm vào chóp mũi tôi.

“Trần, Trần Cảnh Hành.” Ánh mắt tôi trốn tránh, đại khái là lắp bắp trả lời.

“Kem bơ ăn ngon không?” Hắn đột nhiên hỏi một câu kỳ quái.

“Hả?”

Tôi ngạc nhiên mở mắt nhìn hắn, còn chưa kịp hoàn hồn lại thì hắn bỗng nhiên cúi xuống hôn tôi.