Chương 9 - Lưu Thủy Bất Tranh Tiên

9.

Tô di nương cũng đã hạ sinh được một bé trai.

Tỷ phu từ ngoài vội vội vàng vàng bước vào trong ôm lấy đứa con trai vừa mới chào đời của mình. Chỉ nhìn thoáng qua thôi đã biết tiểu hầu gia đang tràn đầy hạnh phúc.

Lan di nương và con trai của cô ấy vẫn luôn ở bên ngoài cửa phòng để bảo vệ cho đứa con của Tô di nương được chào đời một cách an toàn.

Lúc tỷ phu bế đứa nhỏ đến trước mặt để Tô di nương ngắm đứa con của mình, Lan di nương cũng vội vàng dắt tay con trai của mình đi theo ở phía sau.

Vừa nhìn lướt qua có thể cảm nhận được họ chẳng khác gì một gia đình năm người vô cùng hạnh phúc.

Một người vẫn luôn nắm chắc mọi tình hình ở trong tay như đích tỷ ta trước đó rõ ràng là đi mời bà mụ, còn đích thân đi đun sôi nước, thậm chí là còn nhờ vài người đại phu có tiếng lo liệu thật nhiều loại thuốc bổ quý hiếm. Thế nhưng bây giờ lại ở phía đằng sau dọn dẹp tàn cuộc một cách rất tận tâm đến mức tối cả mặt mày.

Mọi thứ cứ diễn ra như thế khiến cho người khác nhìn vào sẽ nghĩ rằng đích tỷ ta rất thân thiết với người ngoại thất kia.

Nhưng ngay lúc này, khoảnh khắc này tỷ ấy lại hoàn toàn biến thành một người ngoài cuộc, vẫn cứ đứng yên ở đấy, đi cũng không được mà không đi lại càng không được.

Ta nhìn ra được khi thấy bọn họ như thế đích tỷ ta vô cùng lo lắng, sắc mặt tỷ ấy đột nhiên trở nên kém sắc cực kì khó chịu. Nhân lúc chẳng ai quan tâm đến sự xuất hiện của ta và đích tỷ, ta bước đến bên tỷ ấy kéo tỷ ấy ra một góc riêng tư rồi nhẹ nhàng an ủi.

"Cho dù bọn họ có con trai nhưng mà chẳng sao cả, tỷ mới chính là đích mẫu của chúng mà. Đến cuối cùng thì chúng cũng phải cung kính gọi đích tỷ hai tiếng [mẫu thân] mà thôi."

Thật lòng mà nói, lời nói này thốt lên cũng khiến cho chính bản thân ta cảm thấy đau lòng. Để có thể thốt lên những lời này an ủi đích tỷ, bản thân ta cũng đã phải hạ quyết tâm mới có thể nói ra được.

Thế nhưng mà đích tỷ ta lại mở miệng đáp lại một cách vô cùng giận dữ.

"Những đạo lý này ta biết rõ hơn ai hết, thế nhưng nhìn thấy Nguyên Cẩn hòa thuận vui vẻ bên cạnh nữ nhân khác, trái tim ta lại có một cảm giác gì đấy vô cùng kì lạ."

Tối hôm ấy, sau khi giúp đích tỷ dọn dẹp một phần ở phía bên ngoài sân viện ta mới quay trở về viện của mình. Về đến viện lại nhìn thấy được ánh nến đơn độc vẫn còn thắp sáng trong phòng của Nguyên Dịch.

Chàng ấy bất ngờ mở cửa phòng, quay xe lăn lại, tiến về phía ta. Còn Thiên Sương chỉ vừa lúc nãy thôi vẫn còn đi theo sau lưng ta, chớp mắt đã biến mất chẳng thấy bóng dáng rồi.

Từ lúc gả vào hầu phủ đến nay, muội ấy vẫn luôn tận dụng triệt để cơ hội để có thể tác hợp cho ta cùng với phu quân.

Và tất nhiên ta vẫn tuân theo lễ nghi như thói quen thường ngày, cúi người hành lễ với phu quân.

"Muộn thế này rồi phu quân ra ngoài này là còn có chuyện gì sao? Chàng cần phải nghỉ ngơi sớm một chút mới phải chứ!"

Vừa dứt lời, ngay lập tức ta đã nghĩ đến việc xin phép rời đi trước và quay về phòng để nghỉ ngơi.

"À…, có ánh trăng sáng chiếu vào phòng, ta đoán có lẽ bầu trời hôm nay đầy sao, nên muốn ra ngắm sao một lúc."

Câu trả lời của chàng ấy chẳng hề khớp chút nào với câu hỏi của ta, hỏi một đằng lại đáp một nẻo. Huống hồ, trên bầu trời ánh sáng của trăng làm gì sáng đến mức chiếu được tận vào phòng, hôm nay ánh trăng chỉ là một vầng sáng mỏng manh vô cùng đơn điệu.

Có lẽ chàng ấy cũng đã nhận thức ra được vấn đề nên có chút gì đó bối rối trên gương mặt, chàng ấy lại tiếp tục phớt lờ rồi hỏi ta.

"Ta còn có chuyện cần hỏi nàng đây, chẳng phải nói ra sẽ quay về sớm sao?"

"Nữ nhân sinh con phải cần rất nhiều thời gian mà."

Ta theo thói quen kìm chế sự khó chịu ở trong lòng mà chậm rãi đáp lại lời của chàng ấy. Trong khoảng lặng chàng ấy nhất thời không đáp lại, dừng một lúc thật lâu lại hướng về phía ta mà nói.

"Xem ra có lẽ hôm nay nàng đã học được rất nhiều điều."

"Đúng là học khá nhiều đấy, chỉ có điều là nhất thời ta cũng không có cơ hội dùng đến nó."

Lời nói vừa thốt ra khỏi miệng, ta mới nhận thức được rằng bản thân vừa lỡ lời. Phải chăng sống trong hầu phủ quá nhàn nhã rồi, hay là buồn ngủ khiến cho ta mất trí rồi nên mới thốt ra những lời như thế.

"Không còn sớm nữa, ta xin phép quay về phòng ngủ đây, phu quân xong việc cũng nên nghỉ ngơi sớm đi."

Ta nở một nụ cười đầy nhẹ nhàng rồi lặng lẽ quay lưng định chuồn đi.

Thế nhưng chàng ấy lại chẳng khác gì bị đóng băng, không hề có chút ý định nào tỏ ra là chàng ấy muốn rời đi. Chàng ấy cứ đưa ánh mắt nhìn chằm chằm vào ta, như thể đang hạ quyết tâm nói với ta một điều gì đó.

Ta đột nhiên cảm thấy dường như bản thân mình đã hiểu ra được điều gì đấy, trong nhất thời bỗng e ngại đứng hình chẳng nói được gì.

Lẽ nào phu quân không đi ngủ là đang cố tình đợi ra sao?

Lẽ nào chàng ấy cảm thấy huynh trưởng của mình dù sao cũng đã có được hai người con trai, thế nên bản thân cũng muốn cùng với ta có một đứa con chăng?

Thế nhưng chỉ mới vừa lóe lên suy nghĩ đó trong đầu thôi thì bản thân ta lại cảm giác mình hệt như đang đối địch với kẻ thù. Nhưng trong phút chốc ta lại thay đổi suy nghĩ, biết đâu đó cũng là một cơ hội tốt?

Nếu như ta có thể cùng chàng ấy có được một đứa con thì biết đâu mối quan hệ giữa ta và phu quân sẽ thoải mái hơn thì sao? Hơn nữa nếu điều đó xảy ra thì vị trí của ta ở trong viện sẽ vững chắc hơn ở những ngày tháng sau này. Nói không chừng phu quân còn chia cho ta một ít phần gia sản của chàng ấy, như thế thì ta sẽ chẳng cần gì mà nghĩ đến việc muốn hòa ly.

"Phu quân cứ ở yên một chỗ như thế này lẽ nào là có ý muốn cùng ta chung chăn gối đêm nay sao?"

Ta nhanh nhẹn mở lời hỏi trước.

Một tiếng ho phát ra, chàng ấy hệt như đang bị nghẹn gì ở đó ở cổ.

"Nàng nghỉ ngơi sớm đi!"

Dứt lời chàng ấy vội vàng tránh sang một bên để nhường đường cho ta. Ta nhất thời cũng không thể rõ, lẽ nào bản thân đã đoán sai ý của chàng ấy rồi? Tuy nhiên cũng có điều con người như chàng ấy để đoán ra được suy nghĩ là điều chẳng hề dễ dàng gì.