Chương 20 - Lưu Thủy Bất Tranh Tiên
20.
Ta gọi người cho mời người đứng đầu ngự lâm quân đang bao vây quanh hầu phủ vào, xin ý kiến rằng ta muốn đến doanh trại cùng với phu quân của mình.
Hắn ta chẳng nói gì nhiều, chỉ bảo một câu rằng phải xin chỉ từ tân đế.
Tân đế là một con người tham sống sợ chết, hắn ta luôn mong ước được mọi người vì hắn mà vào sinh ra tử, chính vì thế hắn ta ngay lập tức đồng ý với ta. Chỉ có điều là phải do đích thân ngự lâm quân hộ tống ta đến với doanh trại của phu quân.
Một ngày trước hôm khởi hành, mẹ chồng lại gọi ta đến, trong ánh mắt bà ấy ẩn chứa vài phần không nỡ, bà ấy cứ như thế trên môi cứ liên tục nhắc đi nhắc lại rằng bản thân mình hối hận rồi. Bà ấy cảm thấy người trước kia Nguyên Cẩn nên lấy đáng ra phải là ta.
Ta khẽ thở dài, chẳng thể nào hiểu nỗi được ý mẹ chồng muốn nói là gì, nên chỉ đành chấp nhận im lặng mà chẳng đáp lại câu nào. Ta trịnh trọng cúi người đa tạ mẹ chồng, cảm ơn bà ấy đã để cho ta có cơ hội gặp được một người phu quân tốt nhất trên thế gian này.
Bước ra khỏi cánh cổng to của hầu phủ, ta chợt nhìn thấy được toàn bộ kinh thành giờ chỉ còn là một đống đổ nát. Tất cả các cửa hiệu trong kinh thành hoặc là bị kiểm soát hoặc là bị đập phá vỡ vụn chẳng còn gì. Về phần người trong kinh thành, ai có thể chạy đều cố gắng hết sức chạy ra khỏi thành trước khi cổng thành hoàn toàn đóng kín.
Trong sự mơ hồ loáng thoáng, ta chợt nghe được rằng e là chưa đầy vài giờ nữa Tĩnh Vương có lẽ sẽ dẫn toàn quân để tấn công vào tận sâu bên trong kinh thành đầy đổ nát này.
Lúc này ta từ xa chợt thấy thấp thoáng bóng dáng của phu quân, gương mặt trắng bệch đang dần tiến lại gần ta, thời gian trôi qua chẳng bao lâu mà cuộc đời lại xảy ra nhiều nốt thăng trầm đến như vậy.
Chàng ấy vừa nhìn thấy ta, dù rằng ngạc nhiên nhưng cũng chẳng bất ngờ.
"Sao nàng lại đến đây, trước mắt thời cuộc đang hoàn toàn bất lợi, nàng không biết sao?"
Chàng ấy nói với vẻ vô cùng giận dữ, ta chẳng nói gì mà chỉ nhẹ nhàng bước đến nắm thật chặt tay chàng ấy.
Trước khi đến đây, ta đã vốn biết rõ được chàng ấy cùng với người đứng đầu ngự lâm quân là người quen cũ của nhau. Mặc dù giờ đây họ đều phải nghe theo lời của tân đế, nhưng họ vẫn là những con người tỉnh táo vẫn có thể phân biệt được đúng sai.
Trước khi phu quân rời hầu phủ cũng đã từng nói chuyện qua với người đó. [Dù cho dùng hết sức lực nhưng vẫn không thể giữ được kinh thành này, thì xin hãy ở lại hầu phủ thêm một canh giờ nữa]. Thế nhưng ta lại không ngờ rằng, phu quân đã thực sự tính toán kế hoạch kĩ càng trước đó, căn bản là không phải đứng mãi để bảo vệ thành, mà là mở rộng cửa thành để mà nghênh đón tân quân.
Ta gọi người cho mời người đứng đầu ngự lâm quân đang bao vây quanh hầu phủ vào, xin ý kiến rằng ta muốn đến doanh trại cùng với phu quân của mình.
Hắn ta chẳng nói gì nhiều, chỉ bảo một câu rằng phải xin chỉ từ tân đế.
Tân đế là một con người tham sống sợ chết, hắn ta luôn mong ước được mọi người vì hắn mà vào sinh ra tử, chính vì thế hắn ta ngay lập tức đồng ý với ta. Chỉ có điều là phải do đích thân ngự lâm quân hộ tống ta đến với doanh trại của phu quân.
Một ngày trước hôm khởi hành, mẹ chồng lại gọi ta đến, trong ánh mắt bà ấy ẩn chứa vài phần không nỡ, bà ấy cứ như thế trên môi cứ liên tục nhắc đi nhắc lại rằng bản thân mình hối hận rồi. Bà ấy cảm thấy người trước kia Nguyên Cẩn nên lấy đáng ra phải là ta.
Ta khẽ thở dài, chẳng thể nào hiểu nỗi được ý mẹ chồng muốn nói là gì, nên chỉ đành chấp nhận im lặng mà chẳng đáp lại câu nào. Ta trịnh trọng cúi người đa tạ mẹ chồng, cảm ơn bà ấy đã để cho ta có cơ hội gặp được một người phu quân tốt nhất trên thế gian này.
Bước ra khỏi cánh cổng to của hầu phủ, ta chợt nhìn thấy được toàn bộ kinh thành giờ chỉ còn là một đống đổ nát. Tất cả các cửa hiệu trong kinh thành hoặc là bị kiểm soát hoặc là bị đập phá vỡ vụn chẳng còn gì. Về phần người trong kinh thành, ai có thể chạy đều cố gắng hết sức chạy ra khỏi thành trước khi cổng thành hoàn toàn đóng kín.
Trong sự mơ hồ loáng thoáng, ta chợt nghe được rằng e là chưa đầy vài giờ nữa Tĩnh Vương có lẽ sẽ dẫn toàn quân để tấn công vào tận sâu bên trong kinh thành đầy đổ nát này.
Lúc này ta từ xa chợt thấy thấp thoáng bóng dáng của phu quân, gương mặt trắng bệch đang dần tiến lại gần ta, thời gian trôi qua chẳng bao lâu mà cuộc đời lại xảy ra nhiều nốt thăng trầm đến như vậy.
Chàng ấy vừa nhìn thấy ta, dù rằng ngạc nhiên nhưng cũng chẳng bất ngờ.
"Sao nàng lại đến đây, trước mắt thời cuộc đang hoàn toàn bất lợi, nàng không biết sao?"
Chàng ấy nói với vẻ vô cùng giận dữ, ta chẳng nói gì mà chỉ nhẹ nhàng bước đến nắm thật chặt tay chàng ấy.
Trước khi đến đây, ta đã vốn biết rõ được chàng ấy cùng với người đứng đầu ngự lâm quân là người quen cũ của nhau. Mặc dù giờ đây họ đều phải nghe theo lời của tân đế, nhưng họ vẫn là những con người tỉnh táo vẫn có thể phân biệt được đúng sai.
Trước khi phu quân rời hầu phủ cũng đã từng nói chuyện qua với người đó. [Dù cho dùng hết sức lực nhưng vẫn không thể giữ được kinh thành này, thì xin hãy ở lại hầu phủ thêm một canh giờ nữa]. Thế nhưng ta lại không ngờ rằng, phu quân đã thực sự tính toán kế hoạch kĩ càng trước đó, căn bản là không phải đứng mãi để bảo vệ thành, mà là mở rộng cửa thành để mà nghênh đón tân quân.