Chương 14 - Lưu Thủy Bất Tranh Tiên
14.
Chưa trải qua được nhiêu ngày yên ổn, người trong viện của đích tỷ lại chạy đến tìm ta.
Người đến lần này không phải là tỳ nữ thân cận của đích tỷ mà là thị vệ trong phủ, hắn đến với vẻ mặt chẳng hề có thiện ý cùng với vẻ hằn hộc.
Trong nhất thời ta không thể hiểu rõ được rốt cuộc như thế là có ý gì, nhưng vừa quay lại phu quân đã xuất hiện ở trước mặt ta, hành động vô cùng hiếm thấy trước đây.
"Các người muốn đưa nàng ấy đi, thế thì đưa ta đi cùng luôn đi."
Kể từ lúc ta vào đến phủ đến giờ, mặc dù ngày thường phu quân luôn tỏ ra dáng vẻ lạnh nhạt với ta và chỉ đối xử ôn hòa dịu dàng với người khác. Nhưng không ngờ hôm nay chàng lại đột nhiên tức giận cũng lại là một hành động trước nay ta chưa từng nhìn thấy.
Thực chất ngay từ khi đám thị vệ đó bước vào, ta đã biết rõ chẳng phải là điều gì tốt lành, vì thế cũng đã chuẩn bị sẵn trước tâm lý.
Nói cho cùng thì từ nhỏ đến lớn ta cũng không phải chưa từng bị chịu tội oan. Nhưng đây lại là lần đầu tiên trong đời có một người đứng trước mặt để bảo vệ ta.
Mặc dù vầng trán của phu quân đang nổi lên đầy gân xanh vì tức giận, nhưng lúc này ta lại chẳng thể hiểu vì điều gì mà cảm thấy chàng ấy ấm áp đến lạ thường.
Ta cùng với phu quân được đưa đến phòng của đích tỷ, ngồi ở vị trí cao nhất bên trong căn phòng chính là tiểu hầu gia.
Đích tỷ của ta cũng đang ngồi bên cạnh tiểu hầu gia, biểu cảm trên gương mặt lộ rõ vẻ tức giận.
Còn về phía hai người thiếp thất chính bởi thân phận mà không thể ngồi ngang hàng cùng với đích tỷ và tiểu hầu gia, mà chỉ có thể ngồi ở phía sau lưng với dáng vẻ chẳng khác gì những người hầu trong nhà.
Tiểu hầu gia cho người mang lên bình rượu mơ mà ta đã mang đến tặng cho đích tỷ vào những hôm trước.
Nói đúng hơn thì lúc này vẫn chưa thích hợp để uống nó, nhưng mà chỗ ta niêm phong trước kia đã bị tháo bỏ ra rồi.
"Cái gan của cô cũng lớn thật đấy, đến cả tỷ tỷ ruột của mình mà cũng đố kỵ ganh ghét. Nếu như không phải Tô Nhi và Lan Nhi thận trọng kỹ tính thì ta thật sự không biết được sự độc ác đáng ghê tởm của cô rồi."
Ta bị những lời nói này của hắn làm cho mơ hồ bối rối chẳng thể hiểu rõ sự tình.
"Cô tự mình nhìn đi, cô đã trộn thứ gì vào bình rượu này, đây chính là mùi hương của thuốc dùng để tránh thai. Hơn thế nữa còn dám bảo đích tỷ của cô đặt riêng nó giấu ở bên trong căn phòng, đúng thật là chẳng thể lường trước được sự thâm hiểm khó lường của cô. Chả trách tỷ tỷ của cô lại khó mang thai đến như vậy."
Trong lòng ta chợt có gì đó cảm thấy hài hước, chỉ biết nở nụ cười lạnh lùng.
Thật không ngờ rằng hai người thiếp thất kia sau khi một thời gian kìm nén lại làm ra những chiêu trò ngu ngốc đến vậy.
Người phu quân ở bên cạnh ta lúc này gần như đã hoàn toàn thay đổi tính cách của mình, lại thêm một lần nữa chàng ấy đứng ra bảo vệ ta.
Ta đưa tay ra nhẹ nhàng kéo tay áo chàng ấy xuống và ra hiệu với chàng ấy rằng bản thân mình có thể tự xử lý được.
Sau khi đã định thần lại, ta mở miệng nói lên: "Bình rượu mơ này là do đích thân ta làm không hề sai, nhưng vào lúc mang rượu đến nơi này khi ấy chỉ có mỗi ta và đích tỷ. Mạo muội hỏi rằng sao hai vị di nương này lại biết rõ mọi việc đến thế."
Trên mặt hai người thiếp thất lúc này lộ lên vài tia cảnh giác, đặc biệt là Tô di nương người vừa mới sinh con chưa được bao lâu, mặt cô ta lấp đầy sự khó chịu.
Thế nhưng tiểu hầu gia vẫn tiếp tục hùng hổ dọa người: "Bình rượu mơ này được đích tỷ cô cất giấu như một báu vật, giấu hẳn ở trong một góc kín trong căn phòng của mình. Lan di nương cùng Tô di nương cũng sống ở trong nhà này thì hà cớ gì lại không biết?"
"Khi ta làm bình rượu mơ này, mỗi chiếc bình rỗng trước đó đều được ta rửa sạch và khử trùng kĩ càng. Ngoài ra còn có thêm một nút niêm phong ở phía trên. Không chỉ thế, miệng lọ còn được dùng lớp giấy cứng bao bọc ở phía ngoài, bên ngoài cùng còn có thêm một lớp sáp ong. Ta mạo muội hỏi tỷ phu một câu, làm thế nào khi miệng bình được ta bịt kín như thế mà có thể để lọt loại thuốc tránh thai như tỷ phu đã nói vào trong nó được nhỉ?"
Tiểu hầu gia vẫn ăn nói hùng hồn, lời nói ngày một trở nên khó nghe.
"Làm sao ta biết được cô không cố tính tráo đổi thứ mà cô mang đến tặng cho tỷ tỷ của mình!"
Ta còn chưa kịp mở miệng nói lại thì ở phía dưới Thiên Sương đã không nhịn được cơn tức giận mà chạy lên phía trước. Một tiếng kêu vang lên, Thiên Sương quỳ xuống đất lớn tiếng bảo.
"Nô tỳ có thể chứng minh, bởi vì khi phu nhân làm bình rượu mơ này nô tỳ vẫn luôn ở bên cạnh người. Phu nhân tuyệt đối chưa bao giờ làm gì xấu ở trong bình rượu mơ này cả."
Tiểu hầu gia lại cười lớn đầy mỉa mai: "Thật nực cười, chuyện của chủ tử một nô tỳ như ngươi mà cũng dám xen vào. Ngươi là người của cô ta, đương nhiên là phải nói giúp cho cô ta rồi."
Ta bước đến dìu Thiên Sương đứng dậy, bản thân chả hề có chút gì gọi là sợ hãi: "Trước mắt miệng bình được ta bịt kín chắc chắn ta được mở ra, miệng nói không có ti tí gì gọi là bằng chứng. Làm sao ta biết rõ được trước đó không phải người lòng dạ xấu xa nào đã mở nó ra, rồi bỏ những thứ không sạch sẽ vào bên trong để hãm hại ta thì sao?"
Tiểu hầu gia trong phút chốc dường như chẳng có phản ứng gì, chỉ đưa tay chỉ vào ta với vẻ mặt đầy tức giận, nhưng giờ hắn ta tức giận đến mức không thể nói lên được một lời nào.
"Cô, cô đúng là nữ nhân nhanh mồm nhanh miệng!"
Phu quân ta cuối cùng cũng không nhịn được mà bước đến kéo ta về phía sau bảo vệ cho ta, chàng ấy trước giờ vốn là một người ít nói nhưng giờ đây lại nói một cách rất hùng hồn.
"Vẫn mong huynh trưởng bình tĩnh trước đã."
"Ta luôn tuân theo nguyên tắc và tôn trọng huynh trưởng. Nhưng trước mắt chẳng có một bằng chứng nào chứng tỏ rằng phu nhân của ta đã phạm sai lầm. Chỉ vì một tí nghi ngờ mà lại làm to chuyện lên như thế thì cũng có chút hơi quá rồi đó!"
"Vốn dĩ mọi việc trong nhà này đều do mẫu thân quyết định, ta nghĩ rằng nên đưa mọi thứ bằng chứng ở đây cho mẫu thân và để bà ấy làm chủ mới đúng."
Suy cho cùng mẫu thân luôn là người biết thưởng phạt đúng người, mẫu thân là người luôn có rất nhiều kinh nghiệm để giải quyết mọi vấn đề. Cùng lúc đó ở bên cạnh, ta nhẹ nhàng quay sang liếc nhìn gương mặt của hai người thiếp thất kia giờ đây lại trông vô cùng khó coi.
"Nếu như người ở trong viện của ta phạm sai lầm, ta nhất định sẽ không bao giờ tha thứ. Nhưng nếu như người ở trong viện của ca ca phạm phải sai lầm, cũng hi vọng huynh trưởng đến lúc đấy cũng đừng nên cố gắng bao che, lấp liếm sai trái của chính mình."
Từng lời mà phu quân ta nói ra đều có khí phách và vô cùng mạnh mẽ. Ta vốn cho rằng tiểu hầu gia sẽ vô cớ mà đàn áp phu quân ta, nhưng lại không ngờ hắn ta lại không hề tức giận thêm, mà thay vào đó lại cố gắng xoa dịu mọi thứ.
Dường như hắn ta không muốn mang chuyện này làm loạn đến chỗ của mẹ chồng. Mà thay vào đó lại tùy ý nói ra một lý do để bào chữa rằng có người hầu đã trộm lấy bình rượu và bỏ thuốc vào đó để hãm hại đích tỷ.
Chưa trải qua được nhiêu ngày yên ổn, người trong viện của đích tỷ lại chạy đến tìm ta.
Người đến lần này không phải là tỳ nữ thân cận của đích tỷ mà là thị vệ trong phủ, hắn đến với vẻ mặt chẳng hề có thiện ý cùng với vẻ hằn hộc.
Trong nhất thời ta không thể hiểu rõ được rốt cuộc như thế là có ý gì, nhưng vừa quay lại phu quân đã xuất hiện ở trước mặt ta, hành động vô cùng hiếm thấy trước đây.
"Các người muốn đưa nàng ấy đi, thế thì đưa ta đi cùng luôn đi."
Kể từ lúc ta vào đến phủ đến giờ, mặc dù ngày thường phu quân luôn tỏ ra dáng vẻ lạnh nhạt với ta và chỉ đối xử ôn hòa dịu dàng với người khác. Nhưng không ngờ hôm nay chàng lại đột nhiên tức giận cũng lại là một hành động trước nay ta chưa từng nhìn thấy.
Thực chất ngay từ khi đám thị vệ đó bước vào, ta đã biết rõ chẳng phải là điều gì tốt lành, vì thế cũng đã chuẩn bị sẵn trước tâm lý.
Nói cho cùng thì từ nhỏ đến lớn ta cũng không phải chưa từng bị chịu tội oan. Nhưng đây lại là lần đầu tiên trong đời có một người đứng trước mặt để bảo vệ ta.
Mặc dù vầng trán của phu quân đang nổi lên đầy gân xanh vì tức giận, nhưng lúc này ta lại chẳng thể hiểu vì điều gì mà cảm thấy chàng ấy ấm áp đến lạ thường.
Ta cùng với phu quân được đưa đến phòng của đích tỷ, ngồi ở vị trí cao nhất bên trong căn phòng chính là tiểu hầu gia.
Đích tỷ của ta cũng đang ngồi bên cạnh tiểu hầu gia, biểu cảm trên gương mặt lộ rõ vẻ tức giận.
Còn về phía hai người thiếp thất chính bởi thân phận mà không thể ngồi ngang hàng cùng với đích tỷ và tiểu hầu gia, mà chỉ có thể ngồi ở phía sau lưng với dáng vẻ chẳng khác gì những người hầu trong nhà.
Tiểu hầu gia cho người mang lên bình rượu mơ mà ta đã mang đến tặng cho đích tỷ vào những hôm trước.
Nói đúng hơn thì lúc này vẫn chưa thích hợp để uống nó, nhưng mà chỗ ta niêm phong trước kia đã bị tháo bỏ ra rồi.
"Cái gan của cô cũng lớn thật đấy, đến cả tỷ tỷ ruột của mình mà cũng đố kỵ ganh ghét. Nếu như không phải Tô Nhi và Lan Nhi thận trọng kỹ tính thì ta thật sự không biết được sự độc ác đáng ghê tởm của cô rồi."
Ta bị những lời nói này của hắn làm cho mơ hồ bối rối chẳng thể hiểu rõ sự tình.
"Cô tự mình nhìn đi, cô đã trộn thứ gì vào bình rượu này, đây chính là mùi hương của thuốc dùng để tránh thai. Hơn thế nữa còn dám bảo đích tỷ của cô đặt riêng nó giấu ở bên trong căn phòng, đúng thật là chẳng thể lường trước được sự thâm hiểm khó lường của cô. Chả trách tỷ tỷ của cô lại khó mang thai đến như vậy."
Trong lòng ta chợt có gì đó cảm thấy hài hước, chỉ biết nở nụ cười lạnh lùng.
Thật không ngờ rằng hai người thiếp thất kia sau khi một thời gian kìm nén lại làm ra những chiêu trò ngu ngốc đến vậy.
Người phu quân ở bên cạnh ta lúc này gần như đã hoàn toàn thay đổi tính cách của mình, lại thêm một lần nữa chàng ấy đứng ra bảo vệ ta.
Ta đưa tay ra nhẹ nhàng kéo tay áo chàng ấy xuống và ra hiệu với chàng ấy rằng bản thân mình có thể tự xử lý được.
Sau khi đã định thần lại, ta mở miệng nói lên: "Bình rượu mơ này là do đích thân ta làm không hề sai, nhưng vào lúc mang rượu đến nơi này khi ấy chỉ có mỗi ta và đích tỷ. Mạo muội hỏi rằng sao hai vị di nương này lại biết rõ mọi việc đến thế."
Trên mặt hai người thiếp thất lúc này lộ lên vài tia cảnh giác, đặc biệt là Tô di nương người vừa mới sinh con chưa được bao lâu, mặt cô ta lấp đầy sự khó chịu.
Thế nhưng tiểu hầu gia vẫn tiếp tục hùng hổ dọa người: "Bình rượu mơ này được đích tỷ cô cất giấu như một báu vật, giấu hẳn ở trong một góc kín trong căn phòng của mình. Lan di nương cùng Tô di nương cũng sống ở trong nhà này thì hà cớ gì lại không biết?"
"Khi ta làm bình rượu mơ này, mỗi chiếc bình rỗng trước đó đều được ta rửa sạch và khử trùng kĩ càng. Ngoài ra còn có thêm một nút niêm phong ở phía trên. Không chỉ thế, miệng lọ còn được dùng lớp giấy cứng bao bọc ở phía ngoài, bên ngoài cùng còn có thêm một lớp sáp ong. Ta mạo muội hỏi tỷ phu một câu, làm thế nào khi miệng bình được ta bịt kín như thế mà có thể để lọt loại thuốc tránh thai như tỷ phu đã nói vào trong nó được nhỉ?"
Tiểu hầu gia vẫn ăn nói hùng hồn, lời nói ngày một trở nên khó nghe.
"Làm sao ta biết được cô không cố tính tráo đổi thứ mà cô mang đến tặng cho tỷ tỷ của mình!"
Ta còn chưa kịp mở miệng nói lại thì ở phía dưới Thiên Sương đã không nhịn được cơn tức giận mà chạy lên phía trước. Một tiếng kêu vang lên, Thiên Sương quỳ xuống đất lớn tiếng bảo.
"Nô tỳ có thể chứng minh, bởi vì khi phu nhân làm bình rượu mơ này nô tỳ vẫn luôn ở bên cạnh người. Phu nhân tuyệt đối chưa bao giờ làm gì xấu ở trong bình rượu mơ này cả."
Tiểu hầu gia lại cười lớn đầy mỉa mai: "Thật nực cười, chuyện của chủ tử một nô tỳ như ngươi mà cũng dám xen vào. Ngươi là người của cô ta, đương nhiên là phải nói giúp cho cô ta rồi."
Ta bước đến dìu Thiên Sương đứng dậy, bản thân chả hề có chút gì gọi là sợ hãi: "Trước mắt miệng bình được ta bịt kín chắc chắn ta được mở ra, miệng nói không có ti tí gì gọi là bằng chứng. Làm sao ta biết rõ được trước đó không phải người lòng dạ xấu xa nào đã mở nó ra, rồi bỏ những thứ không sạch sẽ vào bên trong để hãm hại ta thì sao?"
Tiểu hầu gia trong phút chốc dường như chẳng có phản ứng gì, chỉ đưa tay chỉ vào ta với vẻ mặt đầy tức giận, nhưng giờ hắn ta tức giận đến mức không thể nói lên được một lời nào.
"Cô, cô đúng là nữ nhân nhanh mồm nhanh miệng!"
Phu quân ta cuối cùng cũng không nhịn được mà bước đến kéo ta về phía sau bảo vệ cho ta, chàng ấy trước giờ vốn là một người ít nói nhưng giờ đây lại nói một cách rất hùng hồn.
"Vẫn mong huynh trưởng bình tĩnh trước đã."
"Ta luôn tuân theo nguyên tắc và tôn trọng huynh trưởng. Nhưng trước mắt chẳng có một bằng chứng nào chứng tỏ rằng phu nhân của ta đã phạm sai lầm. Chỉ vì một tí nghi ngờ mà lại làm to chuyện lên như thế thì cũng có chút hơi quá rồi đó!"
"Vốn dĩ mọi việc trong nhà này đều do mẫu thân quyết định, ta nghĩ rằng nên đưa mọi thứ bằng chứng ở đây cho mẫu thân và để bà ấy làm chủ mới đúng."
Suy cho cùng mẫu thân luôn là người biết thưởng phạt đúng người, mẫu thân là người luôn có rất nhiều kinh nghiệm để giải quyết mọi vấn đề. Cùng lúc đó ở bên cạnh, ta nhẹ nhàng quay sang liếc nhìn gương mặt của hai người thiếp thất kia giờ đây lại trông vô cùng khó coi.
"Nếu như người ở trong viện của ta phạm sai lầm, ta nhất định sẽ không bao giờ tha thứ. Nhưng nếu như người ở trong viện của ca ca phạm phải sai lầm, cũng hi vọng huynh trưởng đến lúc đấy cũng đừng nên cố gắng bao che, lấp liếm sai trái của chính mình."
Từng lời mà phu quân ta nói ra đều có khí phách và vô cùng mạnh mẽ. Ta vốn cho rằng tiểu hầu gia sẽ vô cớ mà đàn áp phu quân ta, nhưng lại không ngờ hắn ta lại không hề tức giận thêm, mà thay vào đó lại cố gắng xoa dịu mọi thứ.
Dường như hắn ta không muốn mang chuyện này làm loạn đến chỗ của mẹ chồng. Mà thay vào đó lại tùy ý nói ra một lý do để bào chữa rằng có người hầu đã trộm lấy bình rượu và bỏ thuốc vào đó để hãm hại đích tỷ.