Chương 12 - Lưu Thủy Bất Tranh Tiên

12.

"Chà, đây không phải là con dâu mới của đại ca chúng ta sao? Sao lại rảnh rỗi đến gặp lão già này thế?"

Thẩm Thẩm của ta từ trước đến giờ vẫn luôn là người thẳng tính. Ta khẽ mỉm cười và đưa bình rượu mơ đang cầm trên tay cho bà ấy.

Bà ấy khẽ nhìn qua một lát, rồi gọi người nhận lấy bình rượu sau đó mời ta vào ngồi dùng trà cùng bà ấy.

"Bây giờ thì những người trẻ an nhàn thoải mái ngày nào cũng đến chỗ của ta, hai người thiếp thất của Cẩn Nhi thì ngày ngày đến viện ta múa hát, còn chính thê của Dịch Nhi thì lại mang bình rượu mơ đến biếu cho ta."

Lời nói này của thẩm thẩm có phần nào đó khiến cho ta cảm thấy khó chịu.

Nhưng theo những gì ta đã biết về thẩm ấy thì thẩm vốn là người thô lỗ và tính tình cũng nắng mưa thất thường, trên thực tế bà ấy chẳng có bất kì tính toán mưu kế nào cả.

"Nhưng nghĩ lại cũng thấy lạ, từ bao giờ mà một bà già như ta lại trở thành người được yêu mến hoan nghênh ở trong hầu phủ thế này đây?"

Bà ấy vừa dứt lời lại đưa tay che miệng cười thật tươi.

"Thẩm Thẩm là một người hiền hậu tốt bụng vô cùng nổi tiếng ở hầu phủ, đương nhiên là người người ai cũng sẵn lòng ở cạnh bên người rồi."

Ta nhẹ nhàng nở nụ cười rồi đáp lại lời của thẩm ấy.

"Vãn bối vào nhà chưa đầy một năm, thế nên luôn muốn gần gũi hơn với các bậc trưởng bối ở trong nhà, dù vậy nhưng lúc nào cũng có suy nghĩ không thể đi đến chào hỏi mà chỉ với hai bàn tay không được. Dù thế bản thân con cũng biết rõ các bậc trưởng bối giờ đây cũng chẳng còn hứng thú gì với những báu vật quý hiếm nữa, chính vì vậy vãn bối cũng muốn tự tay làm một thứ gì đó bằng cả trái tim để có thể lấy được một nụ cười từ bậc trưởng bối. Trước mắt cũng là mùa mơ chín rộ, vãn bối đã nhân chuyện này tự tay làm ra những bình rượu mơ ngọt ngào, hy vọng bậc trưởng bối sẽ bằng lòng nhận lấy một chút ít lòng thành này từ con."

Lúc này ta có thể nhận ra được những lời mình vừa nói khiến cho thẩm thẩm rất vừa tai, thậm chí còn tự tay rót trà mời ta.

"Con có lòng hiếu thảo, quả thực không tồi đấy. Ta cũng muốn nói trong hầu phủ rộng lớn này, cũng chỉ có thứ tình cảm mà con bỏ ra mới có thể chiếm được tình cảm lâu dài của người ở các viện mà thôi."

Thẩm thẩm vừa nói, vừa tự đưa tay biểu thị sự rộng lớn của hầu phủ, khiến cho ta cảm thấy vui đến bật cười nhẹ.

"Thẩm thẩm quá khen rồi, mẹ chồng của con và người nói những lời rất giống nhau, những lời này vãn bối sẽ luôn ghi nhớ."

Cả mẹ chồng ta lẫn thẩm thẩm đều là những người thuộc dòng dõi hoàng thất ở hầu phủ này.

Ta cố ý dừng lại một chút, giả vờ ra vẻ ngại ngùng. "Chỉ có điều là con chưa từng nghĩ qua, cả Tô di nương và Lan di nương cũng chu đáo đến như thế. Lần sau nếu có cơ hội, con hy vọng mẹ chồng con cũng bằng lòng nghe nhạc kịch. Tốt nhất là có thể cho phép mọi người ở trong viện đều được phép nghe những âm thanh tuyệt vời này."

Thẩm thẩm luôn mang những vui buồn giận dữ viết hết lên trên gương mặt của mình, đôi khi bà ấy cũng có đôi chút vụng về nhưng cũng chẳng có gì chứng tỏ rằng bà ấy là người ít học.

Vừa nghe thấy ta nhắc đến mẹ chồng, bà ấy ngay lập tức đảo mắt rồi đổi thành giọng chứa đầy ẩn ý.

"Hai người thiếp thất này chỉ biết dạo vài tiểu khúc đơn giản, làm sao có thể sánh được với con và thê tử của Cẩn Nhi chứ."

Ta mỉm cười vì thẩm thẩm lại lấy ta ra để chế giễu, sau vài câu chuyện trò vui vẻ với nhau, ta đứng dậy xin phép rời đi.

Nhưng thật không ngờ khi thẩm thẩm vừa tiễn ta đến cửa, thật trùng hợp bắt gặp được hai người thiếp thất ở viện của đích tỷ đang hớt hãi bước vào.

Bọn họ trực tiếp bỏ qua sự có mặt của ta, bước đến vây quanh thẩm thẩm, làm bộ làm tịch dường như họ rất thân thiết với thẩm thẩm vậy.

Lan di nương là người đầu tiên mở miệng vừa cười vừa nói: "Mới chỉ hai ngày không đến bái kiến thẩm thẩm mà thẩm thẩm đã gọi người mới đến để giải tỏa nỗi sầu rồi. Điều này thật khiến cho vãn bối bọn con phải ghen tỵ đó."

Từ khi nhìn thấy hai người bọn họ, sắc mặt của thẩm thẩm đã chuyển nhanh chóng từ hồng sang tái nhợt, sau khi nghe những lời vừa rồi lại chẳng cho họ một chút mặt mũi nào.

"Đi đi đi, làm thiếp thất sao không ở trong viện của phu quân mình mà ngày nào cũng đến viện của ta làm gì?"

Vừa dứt lời bà ấy lại quay sang ta, nói một câu như đang muốn lấy lòng ta.

"Chẳng phải ta mời gọi gì hai người họ đến đâu, là họ tự đến mà thôi. Không biết là họ đã ăn nhầm thứ thuốc gì nữa, làm thiếp thất không chăm sóc lo lắng tốt ở viện của phu quân mình chạy đến chỗ của bà già ta làm gì."

Ta chỉ vừa lướt sang hai người thiếp thất thì đã nhìn thấy họ đang liếc nhìn ta một cách đầy hận thù.